Bùi Nguyên - Ngô Công Tấn - Ngàn Thương - Nguyễn Hới Thọ - Lãng Hiển Xuân - Đặng Văn Sử
Minh họa: Nhím
Mỗi vùng đất các nhà văn nhà thơ đặt chân đến đều để lại dấu ấn đặc biệt. Trại sáng tác văn học Hồng Hạ (A Lưới) do Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế tổ chức vào giữa tháng 7/2016 đã đánh thức những vỉa tầng văn hóa tinh khôi, những mảng màu huyền nhiệm, và nơi đây sẽ còn là mảnh đất lành cho hạt sáng tạo nẩy mầm về sau. Sông Hương trân trọng gửi đến độc giả truyện ngắn Cột đá thiêng và chùm thơ còn nóng hổi từ trại viết này.
BÙI NGUYÊN
Lời nguyện bên cột đá thiêng
Chạm tay lên cột đá thiêng
Mơ hồn nước cuộn truân chuyên về trời
Tà Lương núi dựng chơi vơi
Chiếc gùi định mệnh buông lơi vai trần
Tiếng ca sơn nữ bần thần
Tìm trong huyền thoại mấy lần hoài sinh
Dấu chân giao chỉ điêu linh
Hồng hoang chim lạc bình minh bay về
Mây dồn chín tím sơn khê
Chiều câu kinh nguyện dầm dề cơn giông
Mang nhiên rừng rú quay vòng
Thanh âm thác suối bềnh bồng qua truông
Ngón tay thả lỏng hoàng hôn
Vô tình hơi thở ẩn ngôn linh thần
Núi rừng mưa trút trắng ngần
Mặt người nhòe nhoẹt xoay vần u uyên
Làn môi thượng nữ chung chiêng
Rụng rơi câu nguyện giữa miền quạnh không
Váy hoa nối áng cầu vồng
Suối khe bừng trổ một dòng nguyên hương
NGÔ CÔNG TẤN
Mẹ Hồng Hạ và biển xa
Lưng gầy bạc phếch cánh rừng
Rớt từng sợi tóc lưng trần đồi nương
Đá Thiêng ai dựng đầu nguồn
Để chiều Hồng Hạ vái buồn lên non.
Mẹ già cùi trĩu lưng còm
Pi Lo lõm dưới má hom hóp chiều
Lá khô rục rã tiếng yêu
Hong chi kịp nỗi tiêu điều hoang vu.
Sáng chạm phải dốc sương mù
Bao khao khát biển nghìn thu xa dần.
Nhìn theo dòng suối tần ngần
Mở ra nhắm lại, bao lần tim đau.
NGÀN THƯƠNG
Cảm xúc Pârle
Pârle, con suối hiền hòa
Chênh vênh vách núi ngân nga cung đàn
Âm thanh dìu dặt nhẹ ngân
Trung du xanh thắm mơ màng gọi tên
Mùa này A Lưới mông mênh
Mưa nguồn xuôi tiễn chiều lên vào hồn
Tình dân dã quyện trong sương
Nụ cười tươi thắm em tròn tuổi xuân
Vốc từng ngụm nước bâng khuâng
Cá tung tăng đớp mây ngàn lãng du
Cánh chuồn bay lượn vào thu
Nằm bên suối ngỡ tuyệt mù nhân gian…
NGUYỄN HỚI THỌ
Tối ở trên nhà sàn
Tối ở trên nhà sàn
Hơi mưa chiều dịu mát
Ánh chớp soi rõ mặt
Em gái người Tà Ôi
Có gì đó trong tôi
Như nỗi niềm - Hồng Hạ
Thương bạn tôi nằm lại
Dưới chân đèo Kim Quy
Ơi người mẹ Pa Hy
Gùi trên lưng đất nước
Lịch sử còn khắc ghi
Người Kơ Tu đánh giặc
Đêm nhà sàn em hát
Múa điệu múa Pa Kô
Bập bung cồng chiêng gọi
Tình yêu tôi thành thơ
Ơi nỗi niềm Hồng Hạ
Suối Pârle mát lành
Cho tôi thành giọt nước
Nuôi hồn em ngát xanh
Hồng Hạ, 17/7/2016
LÃNG HIỂN XUÂN
Em và suối Pârle
Những hòn đá cuội đuổi nhau xuôi về cuối núi
Nước cũng chạy theo
Loang loáng thân phận những con người
Cuồn cuộn theo từng bọt nước...
Ta cũng đuổi theo những gâm gấp bước chân em
Cơn mưa rừng chợt nhiên chặn lại
Núi rừng vẫn an nhiên đồng lõa
Hụt hơi ta trước hùng vĩ của cuộc tình.
Bờ sát bờ mà sao em và ta nhòe bóng
Tiếng suối reo khắc khoải róc rách một niềm yêu
Những phiến đá vô tri đành chịu oằn mình rêu mốc
Và nước...
cứ miệt mài chảy về phía bình yên.
Pârle, Pârle...
Những chỉ dấu xưa giờ đã trở thành quá khứ
Mặc lũ côn trùng chim chóc nhắc nhở ngày đêm
Vết khắc hằn lên đá
Cũng không thể nào giải mã nổi thời gian.
Chỉ còn ta và em
trong tiếng giao hòa tinh khiết
Mạch nguồn nào
xuôi về phía bình yên?
Suối Pârle 17/07/2016
ĐẶNG VĂN SỬ
Vỡ núi mị yêu
Váy diễm viền
mộng mùa sơn cước
em như hoa
rót mật hương ngàn...
Lân ý tưởng
linh lời thung gió
dốc nhô trăng
bản nhuốm hoặc huyền...
Những hốt tưởng
khảm niềm, men lửa
nồng nàn môi
trăm bật bên người...
Nhưng trở lại
rừng đồi sương đẵm
dốc triền thương
u uẩn, tàn, im...
Cậy mạch suối
cội nguồn níu giữ
cũng kiệt cùng
vỡ núi... mị yêu.
(TCSH330/08-2016)
>> Cột đá thiêng - NGUYÊN QUÂN
ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức