Từ những cảm trạng thường nhật đặt trong sự giao cắt với đời sống nay lại được quy đổi thành những cảm thức khá chân thật đặt trong những rung chấn thì thầm của tâm cảm, thế giới trong thơ của Nguyễn Thúy Quỳnh hiện lên với những sức sống động cố hữu của nó.
Với sự điều hướng về đến những tạo vật thân quen nhất nhưng lại được thổi hồn vào trong địa giới của một sự tái tạo ý nghĩa, với sức gợi hình được thuyên chuyển trên nền của một nhịp thơ khá tự nhiên cùng một thông điệp khá cô đọng được ấn định vào đoạn cuối của mỗi bài thơ, song, hơn hết, có lẽ đằng sau những sự biến điệu tâm thế như vậy là cả một nỗi trao ban niềm cảm thông khởi đi trong dư âm đầy thi vị thuộc về tâm hồn của một căn cước nữ-nhà- thơ-dồi-dào-“sâu-lắng-lạ”.
Tuệ Đan giới thiệu
NGUYỄN THÚY QUỲNH
Dựng nhà
Trông trời trông đất trông người trông ta
Dựng một cái nhà mở ra năm cửa
Cửa quay hướng núi
bốn mùa tốt tươi
theo đời trôi dài cùng mây khói
có lúc về bên núi ta ngồi.
Cửa trông ra biển
rười rượi gió lành
lỡ có ngày ta lấm láp
biển gột giùm cho tới trong xanh.
Cửa mở sang láng giềng
ta mang hết thiện chân ra đổi
mong nhận về đôi kẻ tri âm
khi tối đèn tắt lửa.
Cửa vọng ông bà
nơi ta bước vào cúi đầu, bước ra dài rộng
gập ghềnh đường xa, quanh co lối hẹp
những chân nhang dõi theo
nhắc lối thơm về.
Cửa trổ lên trời
mai ngày
không nợ nần chi nữa
thuận đường mà rong chơi.
Về một con mèo bị xe cán
Có phải cơn mưa đêm
hay xe rửa đường sớm nay
đã xóa sạch hình hài của nó?
Xóa sạch cái hình hài bé nhỏ nát bấy chiều qua
đủ để nhận ra nó vừa là một con mèo
chắc mới vài tháng tuổi.
Giữa bầy nhầy máu
sót lại một vạt lông trắng mịn
làm tôi toát lạnh cả ngày
có lẽ nó xinh lắm
Nó bé bỏng và thanh khiết thế
ra ngã năm làm gì
để chết tức tưởi dưới một bánh xe vô cảm
chết thêm hàng vạn lần dưới những vòng xe vô tình
và bây giờ
biến mất trên đời như chưa từng xuất hiện.
Thế giới loài người
mỗi ngày dưới những bánh xe
lại biến mất hàng nghìn sinh mạng
như không.
Nên trong con số thống kê của sổ sách nhật trình
không có nó.
Nhưng tôi tin thế giới loài mèo
Đang lặng câm khóc.
Sau tiếng sét đầu mùa
Nửa đêm
gió rầm rầm
mưa sầm sập
những tấm tôn khua rùng rùng trên mái nhà
chiếc bình hoa vỡ vào giấc ngủ các con.
Giữa cơn động trời
nó đến.
Một phần mười giây
mẹ kịp nhận ra nỗi khiếp đảm trong mắt các con
sau ánh chớp chói lòa và tiếng nổ rung trời của nó
một phần trăm giây
mẹ kịp nhận ra những cánh tay nhỏ nhoi vươn lên
bước chân mẹ chập vào nhau, đổ về phía cuối phòng
mười lăm mét sao mà hun hút.
Trong bóng tối chết lặng
dưới tay mình
mẹ gặp những mạch máu của các con đang líu ríu chảy
những nơ ron thần kinh nép vào nhau run rẩy
những tế bào tươi non cuống cuồng
khao khát được chở che.
Nếu không có tiếng sét kinh hoàng ấy
mẹ còn mải nghĩ
về những ngày dài nhạt thếch, âm u trước mặt
còn mải vùi sự cô độc vào đêm
như con đà điểu chạy trốn sự hiểm nguy
bằng cách vùi đầu vào cát.
Xin lỗi các con.
(TCSH342/08-2017)
Lê Thái Sơn - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Thanh Kim - Nguyễn Thị Anh Đào - Ngô Công Tấn - Đức Sơn - Huy Trụ
Nguyễn Chí Hoan, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hồng Thị Vinh, Lê Vũ Hạnh Phúc, Đỗ Văn Khoái, Công Nam, Cao Xuân Tứ
Chùm thơ nhớ Bác Hồ
Tặng chiến sỹ Đoàn Kinh tế 92 - QP A Lưới
Cu gườm gù ấm bờ sôngHình như có sợi tơ hồng mới se?Nắng vàng lốm đốm bóng treTrâu lim dim ngủ chẳng nghe sự đời!...
LTS: Sau tập ĐÀN - tập thơ ngoài lời rất lạ về sự “cưỡng bức” cho thơ một hình thái ngôn ngữ mới, Dương Tường xuất bản tiếp tập thơ MEA CULPA VÀ NHỮNG BÀI THƠ KHÁC do Nhà xuất bản Hải Phòng ấn hành vào đầu năm nay. Dù in sau nhưng đây là tập thơ cả đời ông “đứng về phe nước mắt” để kiếm tìm cách biểu đạt riêng cho mình.Sông Hương xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc một số bài trong chùm thơ nói trên.
Mới chớp mắt thôi đã nghìn nămCảnh sắc đổi thay biết bao lầnSau nghìn năm nữa ai tìm đếnGương hồ còn rộng thế này không?
…giếng làng giếng làng ơichiếc quai nón vướng vào ký ứcsóng sánh mắt người buổi chiều như động đấtem qua rồi đòn gánh trĩu nơi đây…
… Tôi ra đi từ bến sông về ngủ cạnh bến sông và mơ chết chôn mộ sóng…
… giật mình đàn bồ câu bay lêntiếc nuối hạt lúa vàng cuối chợai đó gọi tên mìnhchìm trong câu ru em ngủ…
Nguyễn Quốc Anh - Nguyễn Thị Minh Lộc - Ngô Đức Tiến - Hồ Thế Phất - Hoàng Xuân Liễu
Hồ Xuân Hùng - Trần Hoàng Phố - Hải Trung - Mạnh Lê - Trịnh Thanh Sơn - Phổ Đồng - Phạm Trường Thi - Phan Văn Chương - Lê Mai - Trần Việt Kỉnh
TỪ NỮ TRIỆU VƯƠNGSinh năm 1980.Cử nhân báo chí.Tốt nghiệp Trường Viết văn Nguyễn Du tại Hà Nội.
Võ Thị Kim Liên - Thuý Nga - Phạm Thị Anh Nga - Lê Thu Thuỳ - Kim Minh - Tôn Nữ Thu Thuỷ - Võ Ngọc Lan - Châu Thu Hà - Đào Duy Anh - Nguyễn Trọng Bính - Đức Sơn - Bùi Đức Vinh - Diễm Châu - Phạm Xuân Trường
Nguyễn Khắc Thạch - Hạ Nguyên - Lưu Ly - Đông Hà - Hà Huy Hoàng - Từ Nữ Triệu Vương - Lê Tuấn Lộc - Lê Anh Dũng - Hồ Ngọc Chương - Ngàn Thương - Đặng Kim Liên - Lê Viết Xuân - Vĩnh Nguyên - Duy Phi - Đỗ Văn Khoái - Nhất Lâm - Phan Văn Chương - Phạm Tấn Hầu - Hà Minh Đức - Lê Thị Mây - Nguyễn Ngọc Phú - Ngô Hoàng Giang - Văn Hữu Tứ - Nguyễn Quốc Anh - Nguyễn Thanh Mừng - Trần Cao Sơn - Hồng Thị Vinh - Mai Văn Hoan
Kiều Trung Phương - Tạ Văn Sỹ - Lê Tấn Quỳnh - Trần Tịnh Yên - Quang Huy - Tôn Nữ Thu Thuỷ - Phan Tuấn Anh - Lê Ngã Lễ - Ngô Cang - Nguyễn Quân - Đào Duy Anh - Nguyễn Thị Ngọc Hà - Huy Tập - Đức Sơn - Nguyễn Văn Quang - Lê Vĩnh Thái - Phan Trung Hiếu - Thanh Tú - Lâm Thị Mỹ Dạ - Văn Cầm Hải - Duy Từ - Lê Thái Sơn - Thuý Nga - Châu Nho
Đường Xuân Sử - Trần Kim Hồ - Anh Đào - Phạm Văn Thảo - Hoàng Xuân Thảo - Phạm Huy Ngữ - Xuân Thiên - Nguyễn Tấn Thái
Nguyễn Lãm Thắng - Trần Lan Vinh - Hồ Tiểu Ngọc - Nguyễn Thái Sơn - Nguyễn Quỳnh Thi - Nguyễn Văn Vinh
Tôi bay khỏi hành tinh khi em cúi mặtánh đèn vụt tắtbỏ lại sau lưng trái đất hệt quả camtrôi giữa dòng sông vàng bất tận...
Đêm kỳ diệu tay bơi trong suối tóc ánh trăng mờ trời sương mặc áo mun thu trút lá người ơi run rẩy gió...