Trang thơ Hoàng Thi Thảo

14:31 21/12/2015

LTS: Những nhịp đi cổ điển, những thi ảnh cũng như nhuốm màu cổ điển, nhưng gần như lại không bước ra từ cổ tích, mà từ cuộc sống bộn bề. Ba người đàn bà trong những bài thơ dưới đây, từ ba câu chuyện khác nhau, với những không gian khác nhau, nhưng họ chung một nỗi rất đàn bà: yêu, chờ đợi, và hy vọng trong cô đơn…

Tác giả, Hoàng Thi Thảo, sinh 1982, hiện dạy nhạc, viết tự do ở Tp Hồ Chí Minh: “Tôi đang bước những bước rất rón rén vào khu vườn văn chương, có những dòng thật tâm trạng về thân phận người đàn bà. Dù là tiếng nói phản kháng quyết liệt, hay tiếng thở dài bi ai, tôi vẫn muốn qua đó, đòi lại sự công bằng cho người phụ nữ trong tình yêu, trong xã hội, trong đời sống hôn nhân, gia đình...”.
SH


HOÀNG THI THẢO

Người đàn bà thổi Harmonica

Người đàn bà xõa tóc
Mặc váy lụa màu kem
Mùi Chanel sành điệu
Buông lơi dáng nhung mềm


Lại ngồi bên cửa sổ
Thổi Harmonica
Mơn man một quãng phố
Những thanh âm ngọc ngà

Những trụ đèn cao áp
Đã dần tắt. Và khuya
Người đàn bà ngồi thẫn
Chồng vẫn đi chưa về


Người đàn bà trở gót
Và cửa sổ cài then
“Giờ này ai về nữa!”
Điều gì đó chưa quen...



Người đàn bà đi nhặt vết chân

Người đàn bà cô đơn
Đi nhặt vết chân mình trên cát
Thầm thì hát


Sóng cứ thế, gầm gào
Từ muôn trùng thiên cổ
Người đàn bà cố dỗ
Giấc mộng nơi khơi xa


Bầu trời đêm bao la
Người đàn bà ngước mặt
Lên cao, dãy ngân hà
Người đàn bà niệm Phật


Bà có nhặt được không
Tay khum từng vụn cát
Từng hạt rơi, từng hạt
Con dã tràng buồn trông


Sóng vỗ về thinh không
Biển ngàn đời vẫn vậy
Ồn ào và câm nín
Bởi nhân gian xoay vòng


Người đàn bà tuyệt vọng
Nhòa vết chân mất rồi...


Ngày mai! Và mai nữa!
Ai còn? Ai?
Xa xôi...



Người đàn bà trinh nữ

Người con gái yêu mấy mùa, cằn cỗi
Sớm già nua, đuôi mắt hằn sâu
Những chân chim gánh hờn ghen, đoạn nỗi
Mắt thanh xuân nhạt tan những tia màu


Người con gái kẻ chì đen đậm nét
Đi qua đời, ám ảnh những lằn roi
Tuổi thơ đâu, ai, kẻ nào đánh cắp
Ứa mắt nhìn vẻ như cứa, như soi


Người con gái mặc chiếc áo xanh đen
Người đời đó có thể vẫn chưa quen
Áo màu hồng, cô để quên, bỏ xó
Bụi ngoài đường, thôi rất dễ lấm lem


Người con gái mang đôi bốt cao cao
Sợ nhuốm bùn, chân nhỏ rất thanh tao
Người con gái đi qua vài cơn bão
Là đàn bà trinh nữ, mắt không màu.


(SH322/12-15)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • ...Hãy mở các cửa sổ hồn mìnhCho khúc ca biến tấu dâng dângĐừng nguỵ trang mình là người hạnh phúcĐừng đóng đinh trên thập giá tình yêu...

  • ...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm                                                                         phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi                                                                         mà nhìn bàn chân!...

  • Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.      

  • Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh -  Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến

  • ...Mặc cho đất bận nâu,                       trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu                một khát vọng yên bình...

  • ...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...

  • ...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...

  • ...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...

  • LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...

  • LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.

  • Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan

  • ...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...

  • Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn  - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga

  • Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy…               *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh

  • Vân Long là tạng người thơ không chịu cũ. Nhà thơ luôn ý thức được việc làm mới mình để có thể đồng hành với nền thơ đương đại và nhịp thở nóng hổi của cuộc sống thường nhật.Dù là trữ tình tự sự hay nội cảm ngoại quan, thơ Vân Long luôn để lại những dấu ấn sáng tạo - dấu ấn lao động thơ. Vân Long đã từng có duyên với xứ Huế qua “Đêm sông Hương”, “Vườn Huế”... được tuyển chọn trong Tuyển thơ Sông Hương 20 năm...

  • khi em là vực sâu im lặng tôi pho tượng đá lắng nghe...

  • ...chim chích bay về đăm đắm mắtnghe phế hưng bông lơn ký ức thành xanhrêu...

  • Nguyễn Văn Quang - Trần Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Ngã Lễ - Mai Văn Hoan - Ngàn Thương - Ngô Thị Hạnh - Nguyễn Thánh Ngã - Xuân Thanh - Phan Văn Chương - Thạch Thảo - Trần Đôn - Nguyễn Nhã Tiên - Đoàn Lam - Tiến Thảo - Đoàn Giao Hưởng

  • ...Cả thành phố lúc nào cũng rậm lờiAnh không thấy tấc vỉa hè nào dành cho mình cả...

  • ...họ mơ thấy Hồ Gươmlà một vò rượu lớnbị bỏ quênbên sông Hồng đến cả ngàn năm...