PHẠM NGỌC TÚY
Lúc tôi đẩy cánh cửa bước vào nhà, ba tôi đang ngồi trầm tư trong ghế bành, bên lò sưởi cháy đỏ rực rỡ. Những ngọn nến được thắp lên làm sáng tỏ căn phòng, thứ ánh sáng mập mờ hư ảo.
Minh họa: Nhím
Tôi chậm chạp đến ghế bành ngồi xuống. Hình như có tiếng chén đũa va chạm nhau dưới bếp. Bà vú già đang dọn cơm. Ba tôi ngước lên nhìn tôi:
- Sao về muộn thế con?
Tôi không muốn đáp nhưng cũng phải đáp, giọng chùng xuống buồn rầu:
- Trời tối nhanh quá, ba à.
Câu trả lời có vẻ không thích hợp với sự chờ đợi của ba tôi. Ông không nói gì, tôi cũng ngồi im. Sự lạnh lẽo bao trùm hai cha con. Những ngọn nến cháy leo lét ở góc phòng, tiếng củi nổ lách tách không sưởi ấm được hồn tôi, một tâm hồn hoang vu lau lách. Tôi mang trong mình chứng bệnh của tuổi mới lớn: tôi đã yêu, vâng và tôi chỉ yêu có một mình.
Tôi đưa mắt nhìn vào ngọn lửa. Ánh lửa hồng như đốt cháy và soi sáng những ý nghĩ trên khuôn mặt tôi. Một khuôn mặt trẻ thơ đáng ghét. Một đôi mắt ngơ ngác lạc loài. Ba tôi chợt ngẩng lên:
- Trông con có vẻ mệt. Lấy giùm ba một viên thuốc bổ.
- Con quên chưa uống thuốc ngày hôm nay.
Tôi cúi xuống chất thêm củi vào lò sưởi rồi đứng dậy, lấy thuốc và nước nóng cho ba tôi. Ông lặng lẽ nhìn tôi một chốc. Tôi bước tới cửa sổ. Gió lạnh. Hai con mắt tôi mở to nhìn vào bóng tối.
*
Bữa cơm trôi qua mau chóng. Ba tôi đi pha cà phê cho cả hai người. Tôi ngồi im trên ghế bên cửa sổ và vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài trời. Nỗi nhớ lại dâng lên đầy ắp. Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy bồn chồn kỳ lạ. Hớp cà phê nóng hổi làm tôi tỉnh táo. Tôi nhớ đến chàng và nghĩ thầm: “Chàng không để ý gì đến ta, không bao giờ”. Ý nghĩ làm tôi thấy khích động và đứng dậy.
- Mày đi đâu đó?trên khuôn mặt tôi. Một khuôn mặt trẻ thơ đáng ghét. Một đôi mắt ngơ ngác lạc loài. Ba tôi chợt ngẩng lên:
- Trông con có vẻ mệt. Lấy giùm ba một viên thuốc bổ.
- Con quên chưa uống thuốc ngày hôm nay.
Tôi cúi xuống chất thêm củi vào lò sưởi rồi đứng dậy, lấy thuốc và nước nóng cho ba tôi. Ông lặng lẽ nhìn tôi một chốc. Tôi bước tới cửa sổ. Gió lạnh. Hai con mắt tôi mở to nhìn vào bóng tối.
*
Bữa cơm trôi qua mau chóng. Ba tôi đi pha cà phê cho cả hai người. Tôi ngồi im trên ghế bên cửa sổ và vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài trời. Nỗi nhớ lại dâng lên đầy ắp. Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy bồn chồn kỳ lạ. Hớp cà phê nóng hổi làm tôi tỉnh táo. Tôi nhớ đến chàng và nghĩ thầm: “Chàng không để ý gì đến ta, không bao giờ”. Ý nghĩ làm tôi thấy khích động và đứng dậy.
- Mày đi đâu đó?
Tôi chợt xúc động vì giọng nói của ba tôi, nỗi đau đớn lại bùng lên dữ dội:
- Con muốn ra ngoài.
- Uống cho hết cà phê đã.
- Không.
Tôi muốn đi ngay tức khắc và đẩy nhẹ cửa lưới, bước xuống thềm. Ba tôi đứng lên vội vàng:
- Chờ ba một lát.
Năm phút sau ông trở ra với chiếc áo choàng trên người. Tôi chỉ đứng ngang vai ba tôi và cảm thấy lòng dịu lại trong vòng tay rắn chắc ấm áp của ông. Con đường đá dốc dẫn xuống chân đồi hình như sáng hơn mọi khi. Những hòn đá nhọn hoắc ngửa mặt lên trời như đang lắng nghe tiếng hát về đêm của gió. Những bóng lá phơi mình dưới mặt trời đêm ướt đẫm sương. Không gian yên tĩnh, bốn bề gió biển thổi tới, sự yên tĩnh đến rợn người. Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời. Ánh trăng yếu ớt dội ánh sáng xuống mặt đất. Thứ ánh sáng xanh xao huyền ảo. Có những đám mây đen đang che khuất dần ánh trăng, làm con đường chúng tôi đi tối hơn. Trước mặt như tiếng thì thầm của lá, của hoa, lẫn tiếng than van của côn trùng với khí lạnh bao trùm lởn vởn. Sương xuống nhiều. Cảm giác kỳ thú lẫn mơ hồ trước cảnh đẹp huyền bí của đêm trăng bờ biển làm tôi ngây ngất. Hình như tóc tôi đã ướt đẫm. Cả ba tôi cũng thế. Ông yên lặng như đang đắm mình vào những suy tưởng. Tôi thôi nhìn trời vì đám mây đã tan đi, ánh sáng mặt trăng chiếu xuống nhưng không rõ ràng lắm. Âm thanh đá sỏi reo vui dưới chân hai người. Những đêm không trăng sao, tôi có thể đoán thấy vực sâu tận cùng của nó. Bây giờ thì trăng sao đầy trời khiến tôi chỉ thấy bề mặt.
Chúng tôi đã xuống hết con đường dốc. Bãi biển nằm phơi mình dưới ánh trăng khoe làn áo bạc lấp lánh. Những làn sóng lăn tăn đập nhẹ vào bờ đá gây nên âm thanh dịu nhẹ rì rào. Âm thanh gieo vào lòng người những cảm giác êm ái kỳ thú. Mười năm ở biển tạo cho tôi cá tính trầm lặng, yêu thích những gì thầm kín, xa vời như tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá mỗi đêm khuya. Sự lẻ loi cô độc của đời người - đôi khi của phẳng lặng hay cuồng nộ giận dữ như biển cả. Cái cảm giác hư ảo luôn luôn bàng bạc trong tôi mỗi lần đi dạo trên bãi cát vắng. Bây giờ nó cũng tương tự như vậy. Tôi chợt nhớ đến hòn đá đầu người, nơi lưu bao kỉ niệm giữa tôi và chàng. Giờ đây nó đã nằm khuất trong sương, ở một nơi nào đó mà tôi tìm thấy. Gió lạnh từ bãi biển thổi lên buốt cả mặt mũi. Tôi nhìn ba tôi, thấy khuôn mặt đầy vẻ lo nghĩ suy tư. Hai người cứ lẳng lặng đi dọc theo bãi cát vắng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Tôi phóng tầm mắt về phía chân trời nhưng chẳng thấy gì. Chỉ thấy một vùng đen thẳm tít mù. Bây giờ mặt biển hiền hòa hơn bao giờ hết. Tôi cúi nhìn xuống bãi cát thấy làn nước bạc đang sắp sửa liếm bước chân mình.
Ánh trăng cứ lẽo đẽo theo hoài không rời. Chưa ai thốt một lời nào. Đêm yên lặng quá, đêm huyền bí quá. Nghe đâu đây tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá như một lời ru thần thoại. Tôi có cảm tưởng mình đang bay đi trên chốn từng không. Tâm hồn lâng lâng siêu thoát không lợm vết nhơ. Những ám ảnh suy tư hồi chiều biến đi không để lại dấu vết. Sự mệt mỏi chán chường trong tôi cũng tàn lụi dần. Đột nhiên tôi có ý muốn đi nữa, đi hoài không bao giờ ngừng, biết sẽ đến tận cùng chân trời? Ở đó là thiên đường của hạnh phúc tuổi thơ mà bao người từng ao ước. Tôi nghĩ đến một cõi Thiên thai của Lưu Nguyễn, ở đó đời đời là mùa xuân trẻ mãi không già. Tôi bỗng khám phá mình là một con bé điên rồ hết sức. Sự khám phá đó khiến tôi trong một lúc ngơ ngẩn bàng hoàng. Nhìn lại quãng đường mình đã đi qua, cách xa ngọn đồi mà không hay. Tôi nhìn ba tôi, thấy khuôn mặt ba tôi lạnh lùng vô sắc như một pho tượng. Nhìn nghiêng khuôn mặt ông khá đẹp, cái đẹp cứng rắn tiềm tàng sức mạnh. Những người đàn bà thường làm cho đàn ông mềm yếu. Riêng ba tôi có lẽ là người không biết đến sự cám dỗ đó. Sự liên tưởng này làm tôi nhớ đến chàng. Chàng, với vầng tráng thông minh và đôi mắt chói ngời nghị lực. Chàng, với ngôn ngữ quen thuộc và nụ cười quyến rũ. Mọi động tác của chàng đều ảnh hưởng mạnh đến tôi. Tuy nhiên, tôi chưa là thiếu nữ. Và cái tuổi trăng tròn của tôi thật ra không đẹp chút nào.
Chúng tôi đã im lặng đi một đoạn đường khá dài. Những ý nghĩ về chàng khiến nỗi đau đớn dày vò trở lại trí óc tôi. Tôi rùng mình chợt nắm lấy bàn tay của ba tôi và đi sát vào ông như muốn tìm một chút hơi ấm. Một điểm tựa chắc chắn để che chở nương nhờ. Ít nhất ông cũng là người trên đời thương yêu tôi. Dù ông không hiểu tâm trạng của tôi hiện giờ. Mẹ tôi ra đi đã mười năm không trở lại. Bà là một hạt sương rơi xuống mặt hồ rồi mất dấu. Nhưng tôi vẫn hy vọng có ngày bà trở lại.
Trước mắt tôi bỗng dưng tối sầm. Ánh trăng đã lọt vào trong đám mây. Một ngọn gió lạnh tạt qua mặt làm tôi sực tỉnh và nhớ đến hiện tại. Tôi ngước lên nhìn ba tôi. Tôi gọi nhỏ:
- Ba.
Ông giật mình quay lại, đôi mắt ông mơ hồ nhìn lại tôi:
- Cái gì?
- Chúng ta đi dạo suốt đêm như thế này sao?
- À, - bàn tay ông nhẹ nhàng đặt lên vai tôi - mày không nhắc thì ba quên mất. Thôi, trở về con.
Chúng tôi quay lại con đường cũ. Mặt trăng dường như sáng hơn.
P.N.T
(SHSDB33/06-2019)
LÊ THỊ KIM SƠN
Dịu là kẻ không sinh ra trong hòa bình, cái tiếng hòa bình mà Dịu vẫn chưa hiểu hết nghĩa, vẫn luôn được Dịu líu lo tập hát theo chúng bạn khi đi mẫu giáo.
HOÀNG THU PHỐ
- Em còn gì để cười nói với anh?
Mê nghe giọng mình vang trên điện thoại, trời đổ mưa, mưa giao mùa, hạt lăn tròn nứt nẻ mùa thu.
TRẦN PHƯƠNG TRÀ
Từ trên võng, tôi chồm dậy nhảy xuống sạp ngay sau những tiếng nổ đầu của loạt bom B52. Tiếng nổ khá gần làm rung chuyển cả những khúc gỗ lát căn hầm chữ A.
NGUYỄN HOÀNG
Trăng sáng huyền diệu, những ngôi sao lấp lánh hòa điệu cùng tiếng sóng thì thầm.
HÀ KHÁNH LINH
Truyện
Tôi kịp đến Campuchia lần đầu khi bộ đội Việt Nam vừa đánh trả bọn Khmer đỏ Polpot tràn qua xâm lược các tỉnh biên giới Tây Nam nước Việt Nam ta giết hại nhiều đồng bào ta, nhất là tại Ba Chúc - An Giang có hơn 3000 người dân bị giết hại!
LÊ HOÀNG NGÂN
Đoàn người lại đứng trên đèo gọi anh, một đoàn người áo tơi lam lũ đang đứng trên đèo gọi anh.
NGÔ HỮU KHOA
Hải quay về. Xe khách có chút ọc ạch nhưng đường rộng, nền bê tông phẳng lỳ lại thẳng tắp nên tốc độ gần như không thay đổi, đều đều gần trăm km/h.
LÊ HOÀNH PHÒ
Tiếng máy điều hòa chạy đều đều. Nơi góc phòng, có một người chăm chú coi lại đề cương thực tập.
DUY NHIÊN
Như vừa lội qua một giấc mơ, giấc mơ chắp nối bao thân phận bên đời. Giấc mơ chập chờn nhớ quên lẫn lộn, Như muốn xóa đi gam màu xám và tô lên niềm hy vọng.
PHẠM XUÂN PHỤNG
Tôi đang dính vào thành xe. Dính, chứ không phải đứng, không phải nằm, không phải ngồi. Phần thắt lưng dính vào mép trên thành xe.
DƯƠNG GIAO LINH
Đêm nay trời có mưa?
Giao ngước mắt nhìn những ngôi sao đang thi nhau lấp lánh trên khoảng trời đen sẫm. Chỉ có góc này Giao mới nhìn được những ngôi sao đêm. Tiếng ai huýt gió vọng vào tai nghe u lạnh. Lại một đêm nữa Giao không ngủ…
VŨ THANH LỊCH
Dim chạy hùng hục để vắt kiệt năng lượng. Không nhìn đường, không đếm xỉa các vật cản. Đến gốc cây thị trước Đền Đá chân vẫn không dừng.
ĐINH PHƯƠNG
1.
Bác tôi về thị trấn sống vào một ngày cuối tháng tư nóng đến sớm, nóng nung người, những con chó ghẻ thè lè lưỡi uể oải nhìn nhau lúc bác đi qua chẳng buồn sủa. Bác đi tự tin, bác biết nơi mình đang đến - như cuộc đời bác vẫn vậy - luôn luôn biết điều mình cần.
NGUYỄN THỊ ẤM
Người ta vẫn tưởng sắc đẹp của đàn bà là vô tội. Đúng là vô tội. Nhưng đẹp quá thì phải xét lại.
BẢO THƯƠNG
Kelvin, con đã về rồi à?
NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH
1.
Lên mười tuổi, tôi mới biết bà ngoại không phải là họ hàng. Điều này khiến tôi buồn bã tủi thân đến bỏ cả ăn uống học hành dù đang chuẩn bị thi hết cấp tiểu học.
HOÀNG CÔNG DANH
Ta sẽ không nhìn thấy gì cho đến khi chui ra khỏi nhà ga. Chúng tôi thường nói với nhau như vậy mỗi khi đi tàu điện ngầm. Đấy là chuyện hơn mười năm trước, khi tôi và anh cùng học chung ở thủ đô Minsk của Belarus.
TRIỀU NGUYÊN
Dãy phố cổ nằm hai bên đường Thuận Hòa, nơi bày bán từ cái đinh ốc xe đạp đến những sợi dây chuyền vàng đính ngọc thạch trổ tượng Quan Âm và cả Đức mẹ Maria, treo trên các giá lót nỉ màu hổ phách lóe sáng trong tủ kính, bỗng nhộn lên bởi cái tin từ cửa hiệu cầm đồ Hòa Lợi truyền ra: Mẹ của ông chủ hiệu này đang hấp hối.
NGUYÊN NGUYÊN
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của bóng tối, bên thềm cửa. Chút ánh sáng của ngày tàn bị hút tuột xuống cuối đường hầm tăm tối, âm thanh vọng lại nghe khô khốc và buồn bã vô cùng.
TRẦN HUIỀN ÂN
Năm tôi mười tuổi, buổi tối ngày giỗ Dì Sơ, mẹ tôi với nét mặt trang nghiêm mà xúc động nói cho tôi biết Dì Sơ chính là người sinh ra tôi.