PHẠM NGỌC TÚY
Lúc tôi đẩy cánh cửa bước vào nhà, ba tôi đang ngồi trầm tư trong ghế bành, bên lò sưởi cháy đỏ rực rỡ. Những ngọn nến được thắp lên làm sáng tỏ căn phòng, thứ ánh sáng mập mờ hư ảo.
Minh họa: Nhím
Tôi chậm chạp đến ghế bành ngồi xuống. Hình như có tiếng chén đũa va chạm nhau dưới bếp. Bà vú già đang dọn cơm. Ba tôi ngước lên nhìn tôi:
- Sao về muộn thế con?
Tôi không muốn đáp nhưng cũng phải đáp, giọng chùng xuống buồn rầu:
- Trời tối nhanh quá, ba à.
Câu trả lời có vẻ không thích hợp với sự chờ đợi của ba tôi. Ông không nói gì, tôi cũng ngồi im. Sự lạnh lẽo bao trùm hai cha con. Những ngọn nến cháy leo lét ở góc phòng, tiếng củi nổ lách tách không sưởi ấm được hồn tôi, một tâm hồn hoang vu lau lách. Tôi mang trong mình chứng bệnh của tuổi mới lớn: tôi đã yêu, vâng và tôi chỉ yêu có một mình.
Tôi đưa mắt nhìn vào ngọn lửa. Ánh lửa hồng như đốt cháy và soi sáng những ý nghĩ trên khuôn mặt tôi. Một khuôn mặt trẻ thơ đáng ghét. Một đôi mắt ngơ ngác lạc loài. Ba tôi chợt ngẩng lên:
- Trông con có vẻ mệt. Lấy giùm ba một viên thuốc bổ.
- Con quên chưa uống thuốc ngày hôm nay.
Tôi cúi xuống chất thêm củi vào lò sưởi rồi đứng dậy, lấy thuốc và nước nóng cho ba tôi. Ông lặng lẽ nhìn tôi một chốc. Tôi bước tới cửa sổ. Gió lạnh. Hai con mắt tôi mở to nhìn vào bóng tối.
*
Bữa cơm trôi qua mau chóng. Ba tôi đi pha cà phê cho cả hai người. Tôi ngồi im trên ghế bên cửa sổ và vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài trời. Nỗi nhớ lại dâng lên đầy ắp. Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy bồn chồn kỳ lạ. Hớp cà phê nóng hổi làm tôi tỉnh táo. Tôi nhớ đến chàng và nghĩ thầm: “Chàng không để ý gì đến ta, không bao giờ”. Ý nghĩ làm tôi thấy khích động và đứng dậy.
- Mày đi đâu đó?trên khuôn mặt tôi. Một khuôn mặt trẻ thơ đáng ghét. Một đôi mắt ngơ ngác lạc loài. Ba tôi chợt ngẩng lên:
- Trông con có vẻ mệt. Lấy giùm ba một viên thuốc bổ.
- Con quên chưa uống thuốc ngày hôm nay.
Tôi cúi xuống chất thêm củi vào lò sưởi rồi đứng dậy, lấy thuốc và nước nóng cho ba tôi. Ông lặng lẽ nhìn tôi một chốc. Tôi bước tới cửa sổ. Gió lạnh. Hai con mắt tôi mở to nhìn vào bóng tối.
*
Bữa cơm trôi qua mau chóng. Ba tôi đi pha cà phê cho cả hai người. Tôi ngồi im trên ghế bên cửa sổ và vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài trời. Nỗi nhớ lại dâng lên đầy ắp. Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy bồn chồn kỳ lạ. Hớp cà phê nóng hổi làm tôi tỉnh táo. Tôi nhớ đến chàng và nghĩ thầm: “Chàng không để ý gì đến ta, không bao giờ”. Ý nghĩ làm tôi thấy khích động và đứng dậy.
- Mày đi đâu đó?
Tôi chợt xúc động vì giọng nói của ba tôi, nỗi đau đớn lại bùng lên dữ dội:
- Con muốn ra ngoài.
- Uống cho hết cà phê đã.
- Không.
Tôi muốn đi ngay tức khắc và đẩy nhẹ cửa lưới, bước xuống thềm. Ba tôi đứng lên vội vàng:
- Chờ ba một lát.
Năm phút sau ông trở ra với chiếc áo choàng trên người. Tôi chỉ đứng ngang vai ba tôi và cảm thấy lòng dịu lại trong vòng tay rắn chắc ấm áp của ông. Con đường đá dốc dẫn xuống chân đồi hình như sáng hơn mọi khi. Những hòn đá nhọn hoắc ngửa mặt lên trời như đang lắng nghe tiếng hát về đêm của gió. Những bóng lá phơi mình dưới mặt trời đêm ướt đẫm sương. Không gian yên tĩnh, bốn bề gió biển thổi tới, sự yên tĩnh đến rợn người. Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời. Ánh trăng yếu ớt dội ánh sáng xuống mặt đất. Thứ ánh sáng xanh xao huyền ảo. Có những đám mây đen đang che khuất dần ánh trăng, làm con đường chúng tôi đi tối hơn. Trước mặt như tiếng thì thầm của lá, của hoa, lẫn tiếng than van của côn trùng với khí lạnh bao trùm lởn vởn. Sương xuống nhiều. Cảm giác kỳ thú lẫn mơ hồ trước cảnh đẹp huyền bí của đêm trăng bờ biển làm tôi ngây ngất. Hình như tóc tôi đã ướt đẫm. Cả ba tôi cũng thế. Ông yên lặng như đang đắm mình vào những suy tưởng. Tôi thôi nhìn trời vì đám mây đã tan đi, ánh sáng mặt trăng chiếu xuống nhưng không rõ ràng lắm. Âm thanh đá sỏi reo vui dưới chân hai người. Những đêm không trăng sao, tôi có thể đoán thấy vực sâu tận cùng của nó. Bây giờ thì trăng sao đầy trời khiến tôi chỉ thấy bề mặt.
Chúng tôi đã xuống hết con đường dốc. Bãi biển nằm phơi mình dưới ánh trăng khoe làn áo bạc lấp lánh. Những làn sóng lăn tăn đập nhẹ vào bờ đá gây nên âm thanh dịu nhẹ rì rào. Âm thanh gieo vào lòng người những cảm giác êm ái kỳ thú. Mười năm ở biển tạo cho tôi cá tính trầm lặng, yêu thích những gì thầm kín, xa vời như tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá mỗi đêm khuya. Sự lẻ loi cô độc của đời người - đôi khi của phẳng lặng hay cuồng nộ giận dữ như biển cả. Cái cảm giác hư ảo luôn luôn bàng bạc trong tôi mỗi lần đi dạo trên bãi cát vắng. Bây giờ nó cũng tương tự như vậy. Tôi chợt nhớ đến hòn đá đầu người, nơi lưu bao kỉ niệm giữa tôi và chàng. Giờ đây nó đã nằm khuất trong sương, ở một nơi nào đó mà tôi tìm thấy. Gió lạnh từ bãi biển thổi lên buốt cả mặt mũi. Tôi nhìn ba tôi, thấy khuôn mặt đầy vẻ lo nghĩ suy tư. Hai người cứ lẳng lặng đi dọc theo bãi cát vắng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Tôi phóng tầm mắt về phía chân trời nhưng chẳng thấy gì. Chỉ thấy một vùng đen thẳm tít mù. Bây giờ mặt biển hiền hòa hơn bao giờ hết. Tôi cúi nhìn xuống bãi cát thấy làn nước bạc đang sắp sửa liếm bước chân mình.
Ánh trăng cứ lẽo đẽo theo hoài không rời. Chưa ai thốt một lời nào. Đêm yên lặng quá, đêm huyền bí quá. Nghe đâu đây tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá như một lời ru thần thoại. Tôi có cảm tưởng mình đang bay đi trên chốn từng không. Tâm hồn lâng lâng siêu thoát không lợm vết nhơ. Những ám ảnh suy tư hồi chiều biến đi không để lại dấu vết. Sự mệt mỏi chán chường trong tôi cũng tàn lụi dần. Đột nhiên tôi có ý muốn đi nữa, đi hoài không bao giờ ngừng, biết sẽ đến tận cùng chân trời? Ở đó là thiên đường của hạnh phúc tuổi thơ mà bao người từng ao ước. Tôi nghĩ đến một cõi Thiên thai của Lưu Nguyễn, ở đó đời đời là mùa xuân trẻ mãi không già. Tôi bỗng khám phá mình là một con bé điên rồ hết sức. Sự khám phá đó khiến tôi trong một lúc ngơ ngẩn bàng hoàng. Nhìn lại quãng đường mình đã đi qua, cách xa ngọn đồi mà không hay. Tôi nhìn ba tôi, thấy khuôn mặt ba tôi lạnh lùng vô sắc như một pho tượng. Nhìn nghiêng khuôn mặt ông khá đẹp, cái đẹp cứng rắn tiềm tàng sức mạnh. Những người đàn bà thường làm cho đàn ông mềm yếu. Riêng ba tôi có lẽ là người không biết đến sự cám dỗ đó. Sự liên tưởng này làm tôi nhớ đến chàng. Chàng, với vầng tráng thông minh và đôi mắt chói ngời nghị lực. Chàng, với ngôn ngữ quen thuộc và nụ cười quyến rũ. Mọi động tác của chàng đều ảnh hưởng mạnh đến tôi. Tuy nhiên, tôi chưa là thiếu nữ. Và cái tuổi trăng tròn của tôi thật ra không đẹp chút nào.
Chúng tôi đã im lặng đi một đoạn đường khá dài. Những ý nghĩ về chàng khiến nỗi đau đớn dày vò trở lại trí óc tôi. Tôi rùng mình chợt nắm lấy bàn tay của ba tôi và đi sát vào ông như muốn tìm một chút hơi ấm. Một điểm tựa chắc chắn để che chở nương nhờ. Ít nhất ông cũng là người trên đời thương yêu tôi. Dù ông không hiểu tâm trạng của tôi hiện giờ. Mẹ tôi ra đi đã mười năm không trở lại. Bà là một hạt sương rơi xuống mặt hồ rồi mất dấu. Nhưng tôi vẫn hy vọng có ngày bà trở lại.
Trước mắt tôi bỗng dưng tối sầm. Ánh trăng đã lọt vào trong đám mây. Một ngọn gió lạnh tạt qua mặt làm tôi sực tỉnh và nhớ đến hiện tại. Tôi ngước lên nhìn ba tôi. Tôi gọi nhỏ:
- Ba.
Ông giật mình quay lại, đôi mắt ông mơ hồ nhìn lại tôi:
- Cái gì?
- Chúng ta đi dạo suốt đêm như thế này sao?
- À, - bàn tay ông nhẹ nhàng đặt lên vai tôi - mày không nhắc thì ba quên mất. Thôi, trở về con.
Chúng tôi quay lại con đường cũ. Mặt trăng dường như sáng hơn.
P.N.T
(SHSDB33/06-2019)
NGUYỄN HOÀNG MAI
Quán xăm
PHANXIPĂNG
Truyện ngắn dự thi 1993
ĐẶNG THÙY TIÊN
Một buổi sớm tháng Ba, trời hãy còn lành lạnh vì chưa qua rét nàng Bân, Văn tỉnh giấc sớm hơn lệ thường.
TRẦN HUYỀN ÂN
Truyện ngắn dự thi 1993
NGUYÊN NGUYÊN
Người đàn bà lặng lẽ hát. Một khúc ca não nề. Không thể biết chính xác nguồn gốc của những ca từ ấy, nhưng anh dám chắc rằng, ở đâu đó ngoài kia giữa những người nhạc sĩ cả cũ lẫn mới đều có thể sáng tác nên những ca từ như thế.
NGUYỄN VĂN VINH
Nắng sớm xuyên qua kẽ lá, xẻ từng luồng ánh sáng huyền ảo. Ngôi chùa nằm im dưới rừng thông vốn trầm mặc càng yên ắng hơn. Hương trầm, hương nhựa thông quyện nhau thơm hăng hắc, đầm ấm. Tưởng gặp đâu đây trong chuyện cổ tích bà kể. Tôi và Phái vào chùa tự lúc nào.
DƯƠNG THÀNH VŨ
truyện ngắn dự thi 1993
Học hết bậc tiểu học trường làng tôi lên phố học tiếp, thi thoảng có phương việc chạp giỗ mới về.
HỒ NGỌC LAN
Buổi tiệc đêm liên hoan chấm dứt. Vừa lúc đó tiếng nhạc đã nổi lên. Thế là mọi người vội kéo nhau ra chính giữa căn phòng lớn trong khi bàn ghế, bát đĩa được xếp dọn vội vàng kêu lanh canh.
KHUÊ VIỆT TRƯỜNG
TRẦN DUY PHIÊN
Sáng nay hoa hồng vườn nhà tôi đua nhau nở rộ. Điềm báo gì đây? Trong lúc uống trà đợi mặt trời lên, tôi thầm đoán điều kỳ bí ấy.
VŨ NGỌC GIAO
Sau hai đời chồng long đong lận đận, chị về với má ở ngôi nhà ven nhánh Trường Giang.
LÊ KHẢI VIỆT
VIỆT HÙNG
Một giọt nước vẫn chỉ là một giọt nước, có nghĩa nó không thể làm cho người đang khát trở nên đỡ khát hơn. Cũng như không thể làm cho luống đất khô cằn bỗng trở thành ẩm ướt. Nhưng nhiều nhiều giọt nước sẽ biến thành ao hồ, biến thành dòng sông, biến thành biển cả...
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Ngã nói cuộc đời vốn dĩ là một bếp than hồng, việc rút bớt những cục than hồng để lại cái tàn tro tắt lịm lạnh lùng giày vò Ngã.
VÕ ĐÀO PHƯƠNG TRÂM
Những thanh sắt cao lêu nghêu, những chiếc vòng đủ kích thước nằm lẫn giữa những viên bi xoay tay, cái thùng được sơn màu sặc sỡ và những mảnh vải lụa, những quả banh nhựa… thoạt nhìn, ai cũng biết đó là đồ nghề của dân làm xiếc, kế bên đó còn có một chú chó nhỏ, đeo một cái nơ ở cổ, một thành viên trong nhóm xiếc Đại Đồng.
TRẦN BĂNG KHUÊ
LÊ MINH PHONG
Cô lại đu mình theo những điệu nhạc mê lú đó. Không biết đã bao lần cô đu mình và quên lãng theo những điệu nhạc.
PHẠM GIAI QUỲNH
“Vì thế ta không nói ra thành ngữ kia, vì thế ta để cho ngày tháng lãng quên ta, kẻ ngồi trong bóng tối.” (Jorge Luis Borges, Văn tự của thượng đế).
HỒNG NHU
TỐNG PHƯỚC BẢO
Tòn về thình lình, khi nắng tháng Tư trổ xanh ngọc bích giàn bông ven bờ kinh. Mé sàn lãng chiều hôm ai gội đầu nghe rào rạo tiếng xối nước. Chiếc ghe nhỏ trôi theo dòng rồi neo lại bến cũ. Tòn chẳng vội lên chái bếp, ngồi nhìn chiều tròng trành theo nhịp sóng gợn của con kinh Thất Ngàn.