Tiếng đàn của quỷ

15:12 03/06/2022

TRƯƠNG ĐỨC VỸ NHẬT
                  
                         (15 tuổi)

Ảnh: internet (chỉ mang tính minh họa)

Hắn là một đứa trẻ không tình cha, không sữa mẹ. Một thằng người vô gia cư. Một thằng du đãng không băng nhóm, một tuổi xuân không biết đến tình yêu. Một gã hành khất không có đến một con chó ghẻ làm bầu bạn...

Hắn ăn trộm. Nay, một ít xương của ông chủ hàng thịt bụng bự. Mai, mấy cái bánh của hàng phở nghi ngút khói...

Mọi người xua đuổi hắn. Người lớn phỉ báng hắn. Trẻ con ném đá vào hắn.

Hắn chẳng biết đi đâu... Hắn thất thểu, lang thang, ngày qua ngày...

Hắn thường trú đêm trước hiên nhà ông gác rừng già. Hình như chỉ có ông không xua đuổi hắn. Đêm nay, hắn không ngủ được. Do đói? Do lạnh? Do buồn? Có lẽ... Trời không gợn một vì sao chia sẻ nỗi buồn chút ít với hắn. Ruột gan hắn cồn cào co bóp dữ dội... nước dãi hắn chảy nhểu dài ra, hắn cũng chẳng buồn lau...

Nhà ông gác rừng im ắng, có lẽ ông già đi ngủ rồi. Hắn bíu lấy cánh cửa ghé mắt vào nhà. Ánh đèn dầu leo lét nhảy nhót trên vách nứa. Hắn ngồi phịch xuống gần đất, giật thót mình, đảo lẹ mắt nhìn quanh như sợ mọi người đã biết hết ý nghĩ của hắn. Dưới ánh đèn, tận mắt hắn đã nhìn thấy một xấp tiền ngay ngắn trên chiếc bàn con. Hình như tiền ông già vừa bán con lợn chiều nay.

Hắn lập cập nâng tấm phên liếp, luỳnh khuỳnh bò vào nhà. Tim hắn thình thịch đập. Miệng khô đắng. Thái dương hắn phập phồng. Hắn chụp lấy bó tiền. Hắn lả đi vì sung sướng. Hắn bò vội ra. Cái móc sắt xé toạc áo hắn. Máu hắn rỉ ra. Mặc kệ. Một gốc cây hất hắn ngã nhào. Mặc kệ. Hắn chạy. Đường vắng. Hắn mừng. Hắn rú. Hắn thở hồng hộc. Hắn ngã bệt xuống vệ đường. Hắn cười méo mó. Hắn đã có nhiều tiền. Hắn tự vỗ về cái dạ dày rỗng tuếch chờ sáng mai. Hắn thiếp đi sung sướng...

...Ánh trăng vàng kỳ dị nhấp nhô trên từng con sóng bạc đầu. Biển hát bài ca du dương bất tận. Con quỷ đực với bộ lông vàng rực, đôi mắt thật sáng. Nó ngạo nghễ dạo bước trên bãi biển.

Ánh trăng chảy tràn trề trên các cung đàn. Cây đàn vàng sáng trước ngực nó. Quỷ biển khoan thai ngồi xuống bãi cát. Nó đưa tay lướt nhẹ... Cây đàn rung lên êm đềm và dịu dàng... Biển cả lặng đi trước tiếng đàn của quỷ biển, cơn sóng thần trầm mình xuống đáy, nằm mơ màng. Đàn chó sói lộn vòng trên bãi cát, cười nhạo bầy thỏ trắng. Con hổ già nhẹ nhàng nhịp bước với con nai vàng đốm dẫm lên đám lá vàng xào xạc...

Hắn cũng lịm đi với tiếng đàn của quỷ, tiếng đàn thúc dục hắn, vuốt ve hắn, vỗ về hắn... Hắn tung nắm tiền xuống biển xanh thẳm, theo tiếng đàn bay bổng qua những đồng ruộng xanh ngút mắt, gió mát và thơm thơm hương lúa... tâm hồn hắn thanh thản và dòng máu của tuổi xuân sục sôi trong con người hắn...

...Cơn gió đêm lạnh buốt rít gào trên các mái nhà, mái tồn nhà ai đập sàn sạt. Hắn bật ngồi dậy, run lẩy bẩy. Da hắn sắt lại vì lạnh, tím tái đi. Mạch máu đông cứng trong con người hắn. Nắm tiền nặng trĩu trong tay hắn. Văng vẳng bên tai, tiếng đàn quỷ biển, như đang vuốt ve, an ủi tâm hồn hắn đang gào thét... Hắn vụt đứng lên, quay ngoắt trở về nhà ông gác rừng, chạy...

T.Đ.V.N.
(TCSH53/01&2-1993)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)

  • Phạm Đình Ân - Trần Quang Mới

  • NGUYỄN ĐÀO MAI KHÁNH  

    Olephia
    Cha không thể trở về với con được nữa
    Con không thể chạm vào cha được nữa
    ... 

  • LÊ THANH VÂN 

    Chi một người chết đi, ông ấy nắm trong tay những gì đã cho đi khi còn sống”. Tôi vẫn còn nhớ mãi tấm lòng nhân hậu của một cô bé nghèo.


  • Nguyễn Thị Thùy Linh - Nguyễn Thu Vy


  • Nguyễn Ngọc Phú - Hà Ngọc Hoàng - Lê Đình Tiến

  • HỒ DUY  

    Con Ky thấy lão Mọi tiến vào nhà. Rõ rồi. Đây là cơ hội hiếm hoi, khi bố Út cưng ở đâu chưa về. Ky ghét lão Mọi đến tận... răng. Lão hay trộm vặt từ trong nhà cho tới ngoài vườn. Không ai thấy, chỉ mình Ky phát hiện. Nhưng mỗi lần Ky vồ thì lão Mọi hét lên; và bố Út cưng xách gậy lao ra. Đơn giản, Ky ăn đòn.


  • Bình Lộc - Nguyên Hào

  • Nguyễn Văn Song - Phan Hoài Thương

  • THANH NHƯ

    1.
    Bé Ty ré lên tầm nửa đêm. Bố chồm dậy và mẹ cũng thế.


  • Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Minh Khiêm

  • CÂY BÚT TUỔI HỒNG   

    Cuộc sống hôm nay, người ta đi tìm những giá trị thực dụng, thì chúng tôi lại đi tìm những mầm non văn chương, hòng kiếm ra những chiếc lá, nhành cây, nụ hoa tâm hồn bé bỏng giữa cuộc đời. Với mong muốn sẽ gầy dựng được một vườn hoa mát lành giữ lại cho cuộc sống một khoảng xanh râm mát. Để lỡ khi ai đó có những vấp váp trong đời mình, sẽ ghé lại ngồi nghỉ ngơi.

  • NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI    

    Chúng ta đều đội bầu trời lên đầu, để mà thức giấc, để được thao thức. Mỗi sớm khuya đều là sự xoay chuyển của mặt trời, sự cho và lấy đi ánh sáng, sự tặng và đòi lại bóng đêm.

  • Đàn voi biết ơn được viết dựa theo một câu chuyện có thật. Khi nhà bảo vệ thú rừng nổi tiếng Lawrence Antony (1950 - 2012), tác giả của cuốn sách bestseller The Elephant Whisperer, từ trần ngày 7 tháng 3 năm 2012, 2 ngày sau, gia đình ông ngạc nhiên chứng kiến cảnh nhiều voi được dẫn đầu bởi hai voi mẹ, nối đuôi nhau đi hàng dặm đến viếng tang trước nhà ông. Chúng lưu lại trước nhà như để tang, hai ngày không ăn uống rồi im lặng ra đi. Cả thế giới kinh ngạc trước trực giác tâm linh cũng như bản tính trung thành của loài voi.


  • Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Ngọc Phú

  • Thấu hiểu nhu cầu chăm sóc và giáo dục con cái, bộ truyện thiếu nhi cao cấp Ehon của Nhật Bản – Chuyện nhà Okashiki dành cho trẻ 3 - 7 tuổi sẽ là một món quà đặc biệt dành cho cha mẹ và các bé nhân dịp mùa hè này.

  • Bằng giọng văn sống động đặc trưng, cách kể chuyện hóm hỉnh, duyên dáng, lối xây dựng tình huống bất ngờ, chi tiết dồi dào và chân thực, qua bộ sách đầu tiên dành cho thiếu nhi, nhà văn Dương Thụy đã dẫn dắt bạn đọc nhỏ tuổi vào những hành trình vô cùng hấp dẫn, đầy ắp tiếng cười.

  • NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI

    Ta lang thang ra bờ biển lạnh vắng bóng người, nhận ra kì thực những con ốc biển khơi chỉ là loài thủy sinh nào đó vay mượn chiếc vỏ để sống rồi lại rời đi tìm chiếc vỏ khác mà không gì.

  • THANH DUY  

    Ngày xửa ngày xưa. Khi con người chưa xuất hiện, lịch sử của trái đất có một giai đoạn hạn hán kéo dài. Đất đai nứt toác. Muôn loài vạn vật sống ngắc ngoải đếm từng ngày trôi.


  • Đông Hương – Nguyễn Văn Thanh

  • HUỲNH Ý NHI   

    Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, khi tôi còn là cô bé 12 tuổi. Hồi đó tôi ở cùng bố mẹ và bà ở Huế. Cuộc sống cứ trôi êm ả và thanh bình.