TRƯƠNG ĐỨC VỸ NHẬT
(15 tuổi)
Ảnh: internet (chỉ mang tính minh họa)
Hắn là một đứa trẻ không tình cha, không sữa mẹ. Một thằng người vô gia cư. Một thằng du đãng không băng nhóm, một tuổi xuân không biết đến tình yêu. Một gã hành khất không có đến một con chó ghẻ làm bầu bạn...
Hắn ăn trộm. Nay, một ít xương của ông chủ hàng thịt bụng bự. Mai, mấy cái bánh của hàng phở nghi ngút khói...
Mọi người xua đuổi hắn. Người lớn phỉ báng hắn. Trẻ con ném đá vào hắn.
Hắn chẳng biết đi đâu... Hắn thất thểu, lang thang, ngày qua ngày...
Hắn thường trú đêm trước hiên nhà ông gác rừng già. Hình như chỉ có ông không xua đuổi hắn. Đêm nay, hắn không ngủ được. Do đói? Do lạnh? Do buồn? Có lẽ... Trời không gợn một vì sao chia sẻ nỗi buồn chút ít với hắn. Ruột gan hắn cồn cào co bóp dữ dội... nước dãi hắn chảy nhểu dài ra, hắn cũng chẳng buồn lau...
Nhà ông gác rừng im ắng, có lẽ ông già đi ngủ rồi. Hắn bíu lấy cánh cửa ghé mắt vào nhà. Ánh đèn dầu leo lét nhảy nhót trên vách nứa. Hắn ngồi phịch xuống gần đất, giật thót mình, đảo lẹ mắt nhìn quanh như sợ mọi người đã biết hết ý nghĩ của hắn. Dưới ánh đèn, tận mắt hắn đã nhìn thấy một xấp tiền ngay ngắn trên chiếc bàn con. Hình như tiền ông già vừa bán con lợn chiều nay.
Hắn lập cập nâng tấm phên liếp, luỳnh khuỳnh bò vào nhà. Tim hắn thình thịch đập. Miệng khô đắng. Thái dương hắn phập phồng. Hắn chụp lấy bó tiền. Hắn lả đi vì sung sướng. Hắn bò vội ra. Cái móc sắt xé toạc áo hắn. Máu hắn rỉ ra. Mặc kệ. Một gốc cây hất hắn ngã nhào. Mặc kệ. Hắn chạy. Đường vắng. Hắn mừng. Hắn rú. Hắn thở hồng hộc. Hắn ngã bệt xuống vệ đường. Hắn cười méo mó. Hắn đã có nhiều tiền. Hắn tự vỗ về cái dạ dày rỗng tuếch chờ sáng mai. Hắn thiếp đi sung sướng...
...Ánh trăng vàng kỳ dị nhấp nhô trên từng con sóng bạc đầu. Biển hát bài ca du dương bất tận. Con quỷ đực với bộ lông vàng rực, đôi mắt thật sáng. Nó ngạo nghễ dạo bước trên bãi biển.
Ánh trăng chảy tràn trề trên các cung đàn. Cây đàn vàng sáng trước ngực nó. Quỷ biển khoan thai ngồi xuống bãi cát. Nó đưa tay lướt nhẹ... Cây đàn rung lên êm đềm và dịu dàng... Biển cả lặng đi trước tiếng đàn của quỷ biển, cơn sóng thần trầm mình xuống đáy, nằm mơ màng. Đàn chó sói lộn vòng trên bãi cát, cười nhạo bầy thỏ trắng. Con hổ già nhẹ nhàng nhịp bước với con nai vàng đốm dẫm lên đám lá vàng xào xạc...
Hắn cũng lịm đi với tiếng đàn của quỷ, tiếng đàn thúc dục hắn, vuốt ve hắn, vỗ về hắn... Hắn tung nắm tiền xuống biển xanh thẳm, theo tiếng đàn bay bổng qua những đồng ruộng xanh ngút mắt, gió mát và thơm thơm hương lúa... tâm hồn hắn thanh thản và dòng máu của tuổi xuân sục sôi trong con người hắn...
...Cơn gió đêm lạnh buốt rít gào trên các mái nhà, mái tồn nhà ai đập sàn sạt. Hắn bật ngồi dậy, run lẩy bẩy. Da hắn sắt lại vì lạnh, tím tái đi. Mạch máu đông cứng trong con người hắn. Nắm tiền nặng trĩu trong tay hắn. Văng vẳng bên tai, tiếng đàn quỷ biển, như đang vuốt ve, an ủi tâm hồn hắn đang gào thét... Hắn vụt đứng lên, quay ngoắt trở về nhà ông gác rừng, chạy...
T.Đ.V.N.
(TCSH53/01&2-1993)
NGUYỄN KHẮC PHÊ
Cuộc thi viết văn cho tuổi thiếu nhi hè 94 của tỉnh ta do điều kiện tổ chức có hạn, chỉ tập hợp được các em ở địa bàn thành phố Huế. Tuy vậy, cuộc thi đã đạt được những thành quả đáng mừng, đã khẳng định và phát hiện thêm một số em có năng khiếu sáng tác văn học.
LÂM THỊ MỸ DẠ
Nguyễn Thành Thi - Tô Diệu Lan - Trần Xuân Kỳ - Dương Huy - Nguyễn Thị Quý Trân - Nguyễn Thị Thanh Nhật
DIỆU HIỀN (13 tuổi)
Bình minh. Biển trải dài mút mắt. Nước biển xanh như ngọc bích. Những con sóng liên tiếp vỗ bờ mang theo bao nhiêu là bọt biển.
NGUYỄN NGỌC THẮNG
Cô bé bị tật từ thuở mới lọt lòng, chín tuổi rồi mà cô chỉ phát được những âm thanh méo mó. Bố mẹ không cho cô đến trường nữa, sau nửa năm đầu tiên đi học.
HOÀNG DẠ THI (14 tuổi)
Trung thu đến bao giờ cũng gợi lên trong lòng tôi một nỗi buồn nhớ. "Trung thu năm trước" ư? Cái "năm trước" ấy đã trôi xa, rất xa; kể từ khi em tôi còn sống. Trung Thu với những kỷ niệm êm đềm, chẳng bao giờ quay trở lại của hai chị em mình...
Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyên Hào - Trịnh Tuấn Khanh
Lê Thị Xuân - Hoàng Vân - Trịnh Tuấn Khanh
TRUNG SƠN
Chủ nhật 5-7-1992, trong nắng sớm rực rỡ, công viên Phu Văn Lâu bỗng như xuất hiện một vườn hoa đủ màu sắc và thật sinh động. Đó là 118 em thiếu nhi tham dự cuộc thi vẽ trong sinh hoạt hè với chủ đề "Uống nước nhớ nguồn" của Nhà văn hóa thiếu nhi Huế.
TRƯƠNG ĐẶNG THÙY ANH
Nơi góc phố tấp nập với hàng bằng lăng tím trải dài con đường phía trước, ngôi nhà màu vàng nho nhỏ với tấm rèm cửa trắng, lấp ló cô bé xinh xắn đang đọc sách chăm chú.
Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Văn Thanh
TÔ DIỆU LAN
TÔ DIỆU LIÊN
(8 tuổi, lớp 2)
Su Su - Dương Thuấn - Phạm Thị Liên Minh - Vũ Năng Thi
Quyên Gavoye - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Văn Thanh
ĐOAN TRANG
Nhà tôi ở xóm Loài. Tôi chẳng hiểu tại sao người ta lại đặt tên nó như vậy, có lẽ đơn giản là để gọi và phân biệt giữa các xóm khác trong thôn.
NGUYỄN THỊ THANH TÚY
Sáng nay tôi thức dậy sớm. Đẩy nhẹ cánh cửa, tôi nghe một làn gió mát dịu phả vào mặt, vào cổ, vào sâu đến tận cõi lòng.
BÌNH NHIÊN
Chuột cố nội nằm trên ghế dựa hướng về ti vi màn hình, tay cầm điều khiển bấm xem hết kênh này đến kênh khác.
Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Thanh Hải
Truyện ngắn
TRẦN BẢO ĐỊNH