Lê Hòa - Nguyễn Man Kim - Trần Văn Hội - Vũ Thiên Kiều - Thảo Nguyên - Trần Phương Kỳ - Phạm Bá Nhơn - Phạm Thị Phương Thảo - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý
LÊ HÒA
Viết cho những ngày xa Tổ quốc
(Tặng những công nhân Việt Nam đang làm việc tại Sebha, Libya)
Kìa nỗi nhớ trắng tinh sa mạc
Sebha ngăn ngắt một trời
Nắng đổ lửa Sahara cháy bỏng
Lầm lụi về những bóng lạc đà trôi
Anh viết cho em tự thẳm sâu ký ức
Gió Việt Nam xanh biếc những cánh rừng
Ngày nhiệt đới con ong đi tìm mật
Phía cội nguồn trong trẻo ánh bình minh
Đêm trở về mưa lũ những dòng sông
Thấy mình trôi giữa hai bờ nước nổi
Con dế hát ru ngày rất vội
Anh đang mơ sống giữa tuổi thơ mình
Ngày bão nổi biển quê hương giận dữ
Anh đang đi trong gió cát mịt mờ
Mà sóng vỗ vào tim. Buốt nhói…
Đêm Sahara đói một cánh buồm
Gió xé lòng thăm thẳm một hồi chuông
Ngọn hải đăng cháy bùng tan sương lạnh
Máu cha ông hằn sâu từng hải lí
Biển Trời này đâu có thể chia phôi.
Sa mạc Sahara, 6/2010 - Đà Lạt, 4/2013
NGUYỄN MAN KIM
Ẩn dụ
con tàu rỗng tim
đi về phía không người
bỏ mùa trăng ở lại.
trốn chạy cơn bão khô rát mặt
giọng chim gầy
khát xanh.
mãi lặng im thôi
dòng sông tự dạo khúc đời mình
chia đục trong trăm ngã.
mặt trời quên đánh thức rạng đông
em
hoa hướng dương lệch bóng.
TRẦN VĂN HỘI
Hạt thời gian rơi vãi
Anh ham chơi
bỏ quên giấc mơ trên vòm lá
mơ hồ em
dễ vỡ
Nắng thật thà ngủ muộn trong hột sương
tan
và chảy
như chưa bao giờ hát tình ca
khoảng trống buồn
Gió thiên thu thổi qua bờ ký ức
anh ủ kín chân trời
trong đôi cánh mỏng
mềm lòng xanh
Anh đành đoạn ném cái tù và xuống dòng sông
lắng nghe tiếng gọi mặt nước
ơi con chim thoát thai từ ánh sáng
trở về
lượm hạt thời gian
rơi vãi.
VŨ THIÊN KIỀU
Người không nhớ em
Người không nhớ em đâu mảnh trăng ngày mưa
sốt vữa
mắt bận rồi
bờ đê mi có giữ nổi dòng xuôi
này mặn đắng
này nông nổi
này bùa treo
này mây nhử…
guốc mộc lạ quai nhu mì hương bồ kết…
nhãn đôi giày hàng hiệu chèn ngang cho lòng
bung đỏ
về guốc mộc ư?
mốc thếch nhọ nhem đường.
Người không nhớ em đâu dù hoa dâm bụt tẩy
tung bờ giậu đá
nức nức hồng lan ngửa nắng treo chiều
vành môi miết
nụ hôn hút mầm ngọc bích
ngời chiếu sáng mặt kẻ đang đêm
Người không nhớ em đâu giữa rộn mùa chưng
mật
áo mặc quá lần bấy bá nào vui
kìa sen trắng thêu bùa tự đến
bỏ nhạt giọt vừa…
bứt ngó làm dưa
Người không nhớ em đâu dù những lời hôi hổi
chiếc bóng đè ngày ú ớ ai tin
gà mổ mắt nhau vì tranh mồi rơm dại
đuốc đốt ngực đêm
và
óc ách suối hờn.
THẢO NGUYÊN
Xuân xa
Anh mang xuân đi xa
Nắng đổ lên mùa tung tóe
Mưa vỡ, gió ngập ngừng xao xác
Dịu ngọt tơ non thành ký ức
Nghe sóng dâng nghẹn ngực
Ướt ngày chông chênh.
TRẦN PHƯƠNG KỲ
Giấc mơ(*)
Tặng HDP
mẫu tự thiêng
trên chiếc bảng đen phấn mờ tuổi nhỏ
biển khởi đầu một rạng đông
nét thơ
suối nguồn giấc mơ hy lạp
những đóa hồng tím nở một không gian im
thời của chúng ta
những khối thép xi-măng pha-lê oil color vi mạch
thế giới phẳng một đường mây
nở những đóa hồng iris
và lửa thiêu rụi luống cày canvas môi hôn bàn tay
sappho sappho
bình minh trên biển địa trung hải giấc mơ trắng
mỉm cười bầu trời ô-liu
ánh trăng vỡ trên yoni-linga tươi hồng huyền thoại
nét chì lay động những giấc mơ
sắc trắng đến vô cùng
dấu hỏi về mai
Washington, D.C., 9 July 2012
--------------------
(*) Đề tựa một sưu tập tranh của Cy Twombly
PHẠM BÁ NHƠN
Nét Huế
Huế vẫn vô tình ngủ trong mơ
Đã quên hay Huế cố hững hờ
Để chiều viễn xứ người nhung nhớ
Áo tím qua cầu khách ngẩn ngơ.
Dịu dàng tay ngả nón bài thơ
Bao năm cách trở vẫn mong chờ
Bên bờ lặng lẽ người đứng đợi
Xao xuyến dòng Hương nước lững lờ.
Nhắn vạt mây trời qua bên nớ
Thuyền ai đang đậu bến đò ngang
Sang đây chở nốt chàng lãng tử
Về với ngày xưa mộng lỡ làng.
Ơi Huế ngọt ngào bao duyên dáng
Vầng trăng sáng quá mắt em xinh
Lung linh mái tóc đêm Vỹ Dạ
Kẻ khóc đường xa một mối tình.
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
Tròn khuyết
Đêm trăng vời vợi
Mỏng tang ánh vàng
Mắt trăng đau đáu
Ngọn nguồn nhân gian
Đêm thanh viên mãn
Tròn trịa trăng rằm
Nhớ ngày trăng khuyết
Hao gầy tháng năm.
Một kiếp trăng rằm
Một đời trăng khuyết
Mọng dầy tháng năm
Xác xơ nào biết?
Ru đêm mật ngọt
Tròn căng giữa trời
Thương về trăng khuyết
Mỏng cong kiếp người.
VĨNH NGUYÊN
Nụ cười để lại
(Nhớ Võ Thìn)
Để lại vòm hoa giấy màu hồng phớt bung lầu thượng
bung phường phố bung son môi mặt tiền nhà hàng xóm
Dưới vòm hoa là giàn lan Hồ điệp, Hạ lan, Vũ nữ
những chuỗi ngọc đang đơm
Vòi nước dẫn. Những bình xịt lớn nhỏ để trước
ban công chờ bàn tay tưới tắm
Bàn tay tưới tắm là chủ nhân ông đang cười
đang nhìn bình khói hương và vòm hoa đầy hoa
Đơm lên khuôn mặt đàn con rạng rỡ
trên các giảng đường Đại học Huế - Đà Nẵng - Sài Gòn
Võ Thìn tuổi Nhâm Thìn lắm tài yêu hoa thơ phú
hết mực với nghề thuốc Thành Cổ Quảng Trị
hiệu Tố Linh đường là tên cô út thứ năm
Việc ra đi là ông đã chọn
Và ông kịp để lại nụ cười trên vòm hoa cho mỗi
độ xuân về bầu bạn gần xa và dân Thành Cổ
như được ông tặng có thể đủ mỗi người mỗi bông!
HOÀNG NGỌC QUÝ
Tình yêu và ngọn lửa
Tình yêu
là ngọn lửa thắp lên từ nỗi đam mê,
khát vọng
Ngọn lửa
là tình yêu cháy lên từ nỗi khát khao, hy vọng
Tình yêu và ngọn lửa
là nhiệt huyết, hiến dâng
không chỉ cho mình,
cho ai
mà cho đời
hôm nay,
ngày mai…
(SDB9/6-13)
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao