Chung Tiến Lực - Nguyễn Tất Hanh - Lữ Hồng - Phạm Trường Thi - Nguyễn Hữu Phú - Đặng Hoàng Yến - Lâm Bằng
Tác phẩm "Một thoáng sông Hương" của NSNA Lê Đình Hoàng
CHUNG TIẾN LỰC
Tổ chim trên đảo Sơn Ca
Thương ba quả trứng hồng
Yên lành trong tổ ấm
Trên cành cây phong ba
Giữa đảo xanh Sơn Ca.
Vợ chồng chim nhạn biển
Sớm chiều cứ quây quần
Ríu rít bên lính đảo
Như những người bạn thân.
Ngoài kia mênh mang sóng
Bão tố phía chân trời
Trên đảo xanh - xóm nhỏ
Mầm sống đang sinh sôi.
Những cánh chim vượt gió
Thản nhiên chao kiếm mồi
Sống cùng người lính đảo
Bay liệng trong xanh tươi.
Ngày mai đàn chim non
Chuyền cành bay tíu tít
Anh lính trẻ Sơn Ca
Nở nụ cười nắng biếc.
NGUYỄN TẤT HANH
Viết ở bệnh viện
Tặng Lan
Từ chối bao hồn nhiên
Em đau đớn thốt lên khe khẽ
Đêm quánh lại từng chung mật đắng
Ngày vòm lá sâu ăn
Và sum xuê muốn rơi về cội
Phía sau của cây kim
Là chiếc bình thuỷ
Là điềm đạm hiền lành dâng hiến
Vừa nhân lên im lặng
Giọt
Từng rạn vỡ vẫn đang nối lại
Một nhịp đời đi qua
Giọt giọt...
Từng bất an tươi mới đi qua
Tật bệnh nơi em lui dần
Giọt...
Giọt...
Giọt...
Niềm tin được gửi vào sợi dây truyền dịch
Vào từng viên thuốc đắng
Vào ngày dài hy vọng
Vẹn nguyên từng đêm trắng
Tiếng thời gian mênh mang
Máu đỏ
Nuôi mười đầu ngón tay
Từng thu vén cả một thời bão tố.
LỮ HỒNG
Phố
Phố vẫn đó ê a mùa lá rụng
Vẫn tàn cây lụ khụ nén cơn chiều
Đã vững rễ bao mùa gió dạt
Giờ cựa mình khép mắt phía hoàng hôn
Phố đã ký tên vào mắt gió
Phồn hoa ơi xin dấu chân người
Phút này thở cũng như là ảo giác
Lòng trần xin nguôi ngoai
Phố phiền không khi ta trở lại đây
Thăm nỗi nhớ nửa chiều bỗng nhạt
Ta cứ hỏi lòng mình ngơ ngác
Ai còn đi về phía ngoại ô?
PHẠM TRƯỜNG THI
Thương
Nghĩ thương mình, lại thương người
Cả khi khóc, cả khi cười cũng thương
Thương người, tóc đã điểm sương
Thương người, khi hãy còn đương thành người
Một đời có được mấy mươi
Miếng khô đã ít, miếng tươi chẳng nhiều
Vừa tinh mơ, đã sang chiều
Khóc cười - cười khóc bấy nhiêu kiếp người
Đầu đời, nghe hát ầu ơi
Cuối đời, nghe giọt kèn rơi não lòng
“Không không sắc - sắc sắc không”
Ta lừa ta chuyện viển vông vững bền
Tự đốt mình để cháy lên
Run run cây nến trồng trên tay người.
NGUYỄN HỮU PHÚ
Giấc mơ xanh rêu
chiều trút gió lên mái nhà ràn rạt
bóng đổ dài trên chiếc giường cũ chông chênh
nhìn ngọn núi qua ô cửa hoàng hôn
lốm đốm ngã màu tóc gầy xơ xác
ngọn tre cong chạm vào gốc rạ
trắng cánh cò chấp chới qua sông
những thửa ruộng khô nứt nẻ dày đan
vết chân chim dửng dưng lặng câm khóe mắt
tiếng trẻ thơ ỉ âm trong lòng ngực
những giấc mơ hoang hoải xanh rêu
vết sẹo thời gian vô tư đeo đẳng
đêm trầm mình trong sương
em cũng là đàn bà
sao ai đó vô tình treo hai chữ vợ chồng ngoài hiên
mênh mông gió lùa
nắng mưa không lời...
ĐẶNG HOÀNG YẾN
Chiếc lá chiều thu
Một chiếc lá rực lên trong hoàng hôn
Gom hết nồng nàn lên màu đỏ thắm
Trên những đường gân còn vương màu nắng
Lá viết bài thơ về một quãng đời cây
Ánh chiều tà vẽ lá lên mây
Ráng vàng viền lên nét cong đài các
Như tiếng vọng những ngày hè đã tắt
Cô đơn huy hoàng kiêu hãnh giữa tàn phai
Rồi một ngày lá cũng nhẹ nhàng rơi
Thả vào không gian lượn một đường duyên dáng
Như để lại sự dịu dàng sau cuối
Nơi chiếc lá lìa cành
hứa hẹn một chồi xanh....
LÂM BẰNG
Du ca
Nhịp mơ bồng bềnh sóng
Ai tước lá qua thềm
Đêm xua xa ảo ảnh
Bóng nhờ một gần thêm.
Lữ thứ miền hoang ốc
Du ca phách lạc bầy
Bấc, chì tưng tửng nhảy
Phím dâng đầy ngất ngây.
Chèo khua xa sông lạnh
Ca nữ xõa vai mềm
Giọt đàn rơi đáy cốc
Phách lạc vào cung say.
Lữ nhân mau quá vãng
Trăng lả tả chân cầu
Ngón rơi theo bọt sóng
Đầy thuyền rưng rức sao.
Đêm tan tràn thể nữ
Câu đắng đót buông màu
Mặc sông trôi sóng lạ
Phách, nương đầm giọt châu…
(SHSDB38/09-2020)
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê