Nguyễn Văn Vũ - Hường Thanh - Lê Trinh - Sơn Trần - Nguyễn Thị Nam - Trần Kiêm Thêm - Phùng Hiệu - Trần Thị Bảo Thư
NGUYỄN VĂN VŨ
Cảm nhận
sương mai trốn mặt trời sau
những tán lá ngái ngủ rồi sà xuống
cùng mặt trời đặt môi lên
những ngạc nhiên nở tung tóe ước mơ
ước mơ có em lúc này
để nhắc lại tên những bông hoa hồng
phảng phất âm hưởng của tình
yêu của máu của hạnh phúc mà tôi
đã vô tình quên đi hoặc
lẫn lộn tên này qua tên khác (giữa
cả chục tên gọi bằng tiếng
nước ngoài) thật ngạc nhiên như chuyện ngày
xửa ngày xưa những bông hoa
hồng của thần tình yêu từ những mơi
nào xa xôi về chen chúc
bên góc vườn thơm như vạt nắng cốm
nở tung tóe hạt sương trong
ngần có em ước mơ sà xuống cùng
mặt trời lắng nghe hạnh phúc
đang nở ra từ những bông hoa hồng
để biết ơn em biết ơn
mẹ của niềm hạnh phúc đang nở ra
những mùa màng mưa nắng phải
thì xanh mầm mống từng ngày ngạc nhiên
HƯỜNG THANH
Cầu móng
những con ong làm
tổ ở đó nơi
gầm cầu xanh nhạt
những cặp chân dính
vào cặp mắt gầm
cầu xanh nhạt những
cặp tay ong trẻ
mọng bám vào bám
vào tháng ngày dưới
gầm cầu xanh nhạt
những tiếng cười làm
tổ ở đó đó
là tiếng cười của
những con ong trẻ
mọng sinh sống dưới
gầm cầu Móng chúng
đã quen các ngày
mưa lũ bão qua
những cặp chân dính
vào cặp mắt vắt
vẻo những thanh sắt
xanh nhạt những cặp
tay bám vào bám
vào bên dưới nước
nước cuồn cuộn chảy
nơi gầm cầu những
giọt nước mắt làm
tổ ở đó.
26/9/2016
LÊ TRINH
Em gái chăn bò
Đôi mắt em vui vẻ
đôi chân em nhảy, hát khắp nơi
những điệu xưa, man rợ, hồn nhiên
làm những thành trì, quân vương đổ gục
ánh mắt em mạnh như luyện ngục
đủ bảy tầng hành hạ sâu xa
những kẻ muốn buông lời mê hoặc.
Đôi mắt em vui vẻ
đôi chân em nhảy, hát khắp nơi
trên đồng cỏ
qua những dòng khe biếc
của miền quê trong khói êm đềm
áo quần em vương đầy hoa cỏ.
Và khi chiều tà trải khắp nơi nơi
em trở về mái tranh xưa cổ kính
cùng đàn bò no căng, uể oải
ăn bữa cơm chiều đạm bạc với cà
ngủ ngon lành trong trăng gió, hương hoa.
SƠN TRẦN
Lục bát quê nhà
Tôi sinh ở phía cánh đồng
Ấp iu rơm rạ bế bồng tuổi thơ
Giã từ một sớm tinh mơ
Nỉ non tiếng dế ven bờ đưa chân
Mười năm xa biết bao lần
Trong mơ vấp phải khúc dân ca buồn
Cái cò lội dọc triền sông
Mẹ tôi tơi nón giữa đồng tái tê
Mười năm hoài vọng chốn quê
Cha ngồi nhả thuốc, bộn bề lo toan
Trái bòng nám lẹm, mùa sang
Gàu khua đáy giếng, ánh trăng nhạt nhòa
Tôi đi từ phía quê nhà
Cọng rơm nỏ nắng tháng ba ươm vàng
Giật mình phố thị xênh xang
Vẫn không qua khỏi cổng làng ngày xưa!
NGUYỄN THỊ NAM
Nỗi lòng Thị Nở
Em sinh ra vốn xấu xí hình hài
Làm kiếp ở từ bé
Mọi người gọi em cái tên Thị Nở
Thôi cũng đành có tên gọi vẫn hơn không
Em sinh ra cũng mang phận má hồng
Cũng khăn chít đầu, dây yếm thắm
Cũng váy nâu, đen dẫu dôi ba miếng vá gắn
Em cũng điệu đàng cũng con gái như ai
Dẫu môi em có nứt nẻ thô chai
Như mặt ruộng vào mùa hạn hán
Cũng chỉ bởi một khát khao cháy bỏng
Em khát tình người, tình yêu lứa đôi
Dẫu điệu cười của em có long đất lở trời
Có làm sôi lên cả làng Vũ Đại
Cũng chỉ bởi em che đời lại
Giả mua vui cho mình giấu buồn tủi mà thôi
Chí ơi??
Không ai cho anh làm người cho anh lương thiện
Chỉ em với bát cháo hành loãng
Làm sao cứu được anh chỉ thức tỉnh nhất thời!
Chưa một ngày làm vợ Chí ơi?
Em lại đi suốt cuộc đời làm mẹ
Con em rồi sẽ không bố?!
Chiếc lò gạch quạnh hiu nhòe nhoẹt phía cuối trời!
TRẦN KIÊM THÊM
Mai sau
Mai sau nắng tắt lòng khô cạn
Tưởng nhớ nhau người mãi biệt ly
Hồn thiêng hiển hiện trên sông nước
Hoa cỏ u buồn trên bước đi
Lòng đã quá giang về nẻo bến
Núi nhớ rừng lá đổ nghiêng nghiêng
Sương pha màu áo người năm trước
Mưa đã chiêm bao nửa giấc mềm
Đời đã rêu phong lòng đã tạnh
Giận vầng trăng biếc ở ngàn khơi
Cửa chiều đã khép tình khô hạn
Đêm lạnh hồn đau mấy mảnh đời
Em nói cười vui giữa giấc mơ
Hoang liêu nhàu nát lạnh ơ hờ
Chuông chiều Thiên Mụ còn vang vọng
Tưởng gót em về dưới cội hoa
PHÙNG HIỆU
Sinh nhật bài thơ
Nơi góc khuất cuộc đời
Một người lặng lẽ
Mái tóc vén cong đánh lừa thời gian len qua tuổi tác
Dán mắt vào ô ly màu đỏ hoang đường
Nơi góc tường hành khất
Một gã khờ ngọng nghịu ngôn từ
Bỏ mặc phía sau cuộc đời manh áo
Vải sờn
Ngày lặng!
Cánh gió hoang ùa về
Chiếc hộp đen không hề báo bão
Cây cổ thụ ngoài vườn bật gốc
Đàn chim thiên di cõi mộng
Nơi góc hồn
Một bài thơ
Vừa tròn sinh nhật.
TRẦN THỊ BẢO THƯ
Trường Tiền tôi ngỡ...
Ngày mai tôi sẽ về thăm Huế
Nhặt nỗi buồn rơi lại tuổi mười ba
Trường Tiền ngày ấy tôi còn nhỏ
Nước sông Hương chảy tựa khói nhòa
Cuộc hẹn đã dài ba sáu năm
Mùa mưa đủ ướt bến phong trần
Cổ nhân khoác áo tìm thi tứ
Tôi nào có hiểu nghiệp trầm luân
Đã từng lang thang nơi cuối hạ
Nhặt cánh phượng rơi để tiếc mùa
Ngoảnh lại sương buông lên mái tóc
Thôi về cho kịp chuyến tàu trưa
.
Qua đò Vĩ Dạ đón trăng xưa
Ca dao khẽ mở động chuông chùa
Vó ngựa sa cơ lằn phế tích
Mây tía ngang trời tưởng lọng vua
Tàu về chẳng biết nhanh hay chậm
Ga Huế bây giờ người có đông?
Chỉ sợ con đường chưa nhận mặt
Mà gió Thiên An lạc mất dòng
.
Tôi về lại Huế có kịp không
Một mình hò hẹn ở trong lòng
Mười ba khi ấy khờ dại lắm
Trường Tiền tôi ngỡ chỉ qua sông...
(SHSDB23/12-2016)
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê