Thơ Sông Hương SDB 09-2018

09:44 16/11/2018


Nguyễn Hữu Trung - Nguyễn Hoàng Thọ - Băng Nguyệt

NGUYỄN HỮU TRUNG

Từ khung cửa sổ

gục vào trong im lặng
dòng ngôn ngữ bỗng dưng hóa đá
không có phép màu
không có nụ hôn cổ tích
ngàn thu ngôn ngữ hóa đá


tôi tì mặt trên khung cửa sổ
rồi nghĩ về một ngày mai
khi ánh nắng xiên chùm trên khuôn mặt
tôi biết có một hôm nay hiện hình sừng sững
mộng mơ về một ngày mai
ngữ ngôn trơ trọi
bàn tay không uyển chuyển
phím trưa đứt nắng và mịt mù
xúc cảm chuyển mưa


có những ngày tôi trơ trọi
như mảng rừng không cây
và mưa dốc cuốn phì nhiêu thành thực
để trơn một lối ngôn tình




NGUYỄN HOÀNG THỌ

Cỏ hát

Chỉ là cỏ
Đứng liền nhau
Trời xanh
Đã khéo phối màu
Cỏ xanh


Chẳng duyên chi
Chốn thị thành
Càng không sức vóc
Lá cành sum suê


Lặng thầm
Mộc mạc
Chân quê

Kệ ai mai đón
Chiều chê
Mặc lòng
Ngọn nguồn
Mà vẫn thong dong
Hư vô cỏ hát
Đục trong
Làm gì


Người về khoảnh khắc
Người đi
Có nghe lời cỏ
Thầm thì…
Người ơi




BĂNG NGUYỆT

Có hẹn không anh

Anh có như là chú dã tràng trên bãi biển
Nghe tiếng bước chân em vội ẩn tàng vào cát
Em đâu phải là vô tình đi lạc
Mà cố tình phiêu bạt đến tìm Anh…


Đi qua nỗi đau, đi qua cô đơn, quên đời góc cạnh
Phả bằng Anh, những khoảng trống bao mùa
Sóng Tam Giang ai động mà cứ dợn khua
Để tiếng hát như nói hộ chúng mình thanh cao vút


Ai trải con đường đi đến bến Tam Giang
Để đêm nay ta có đêm ru lòng mải miết
Hạnh ngộ nhau giữa phố đời oan nghiệt,
Có một chút này để biết... nhận diện nhau


Giữ lại nụ cười để giảm chút niềm đau
Cất ánh nhìn xa… em đi về nơi hoang hoải
Có hẹn không Anh? Khi nào gặp lại?!
Để Huế yên bình (lại) đón bước chân em?


(SHSDB30/09-2018)





 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang

  • PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa

  • NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá                         Vọng Phu thế này?

  • THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu

  • TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu

  •                    NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.

  • TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...

  • NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.

  • LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...

  • DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG                                       Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này

  • ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa

  • Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...

  • Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?

  • LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.

  • Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên  Mụ nắng chan vàng

  • Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường

  • ...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...

  • Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.

  • Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức

  • Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi