Mai Văn Phấn - Phạm Đức Mạnh - Hồng Vinh - Nguyên Ngọc - Tôn Nữ Minh Châu
Minh họa: Nhím
MAI VĂN PHẤN
Bông hướng dương
Lội
Qua sương mù
Chậm chậm
Tranh phong cảnh
Cây bạch đàn không biết
Hồn mình
Dưới lòng sông
Giữ chiếc lồng
Con chim cuối cùng
Bay đi
Tôi đóng chặt cửa
Cây quanh nhà
Đêm
Co chân lơ lửng
Đợi khu vườn trôi qua
PHẠM ĐỨC MẠNH
Đưa gió qua sông
Cuốn trời
đưa gió qua sông
thương người vớt từng vỏ nắng
lõm sóng khỏa sương trầm mặc
mắt cay bên lở, bên bồi
Đưa gió qua sông
vuốt thao thức ngả vào lòng mẹ
thỉnh nhân từ quàng cổ tiếng chuông
xóa vết thương chớp bể mưa nguồn
róc phận nghèo bầm nát
Qua sông
đời gió khát bay lên
gấp lại bước chân hằn sâu ký ức
những ước mơ ủ trong cát bỏ quên
tiếng sáo đứt hơi miền hoang quằn quại
Đưa gió qua sông
vận đổi sao dời
thay đắng cay buốt lạnh kiếp người
tan bão lòng thắp lửa màu hoa gạo
mùa yêu thương tràn về
Mây thơm
nở trắng hương quê
thời gian hòa âm tiếng hát
lời ru dịu mát trưa hè
ánh trăng gù nỗi nhớ
Ngửa mặt…
đưa gió qua sông
quay đầu.
HỒNG VINH
Lá thì thầm hỏi chuyện ngày xưa
Đã bao lần hẹn về thăm phố cũ
Ngọn gió thu hiu lạnh phất phơ
Hoa phượng đỏ trở mùa tàn úa
Lá thì thầm hỏi chuyện ngày xưa
Con đường này biết bao dấu chân qua
Có còn nhớ từng cặp đôi chầm chậm bước
Ngày tựu trường áo dài ai tha thướt
Để hồn ai vương vấn thuở mới quen
Màu trắng ấy cứ ngời trong ký ức
Buổi chuyện trò sao lòng bỗng bồi hồi
Ngập ngừng nói ngập ngừng cười e ấp
Chiếc nón bài thơ Huế đẹp dáng người
Ắp trên vai một vùng trời quá khứ
Điểm tô đời trên mỗi bước chân xa
Tăm tắp quá bến thời gian mờ mịt
Vẫn thương hoài ảo ảnh dẫu phôi pha
NGUYÊN NGỌC - TÔN NỮ MINH CHÂU
Dấu hài
Yêu thương mơ mộng người ơi!
Nhớ đêm vằng vặc trăng khơi suối nguồn
Ánh hồng pha tím cầu vồng
Chiều hoang biền biệt hoàng hôn phai dần
Tìm về nỗi nhớ bâng khuâng
Trăng xưa vẫn tỏ cõi lòng còn vương
Rừng mai gió thoảng đưa hương
Ngạt ngào mái tóc thân thương thuở nào
Ai đi nhuộm tím trái sầu
Nụ tầm xuân nở tìm đâu dấu hài
Mắt nhìn theo cánh chim bay
Phút giây trống vắng hồn ngây ngất buồn...
(SDB18/09-15)
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm