Lưu Xông Pha - Nguyễn Hữu Phú - Thảo Nguyên - Trần Huy Minh Phương - Nguyễn Loan - Trần Văn Thiên
Tác phẩm TRĂNG THU 03 (Acrylic, sơn dầu, 70cm x 125cm, 2021) của họa sỹ Nguyễn Đình Việt
LƯU XÔNG PHA
Thơ tự xóa
Quạnh hiu buồn chưa thoát xác
Thẩn thơ thơ thẩn mơ hồ
Người đi chân không bám đất
Lên trời tìm lá hư vô
Một ngày bỏ quên mặt nước
Chơi vơi chơi với phập phồng
Người về bán buôn chân thật
Ba đồng một mét long đong
Tiếng guốc gõ nhừ cảm xúc
Ươm chiều nẩy hạt ban mai
Người ôm giấc mơ nhạt thếch
Dây diều buộc thắt lưng ai
Liu riu thân bèo đuối nước
Líu ríu trong vùng rong rêu
Sóng chữ vỗ vào cõi thực
Câu thơ tự xóa giữa dòng...
NGUYỄN HỮU PHÚ
Cút côi chiếc lá cuối vườn
heo may tràn qua thung vắng
hàng cây rưng rức nghẹn ngào
con đường thân quen mắt đỏ
nồng cay sợi khói bên sông
dác dao cánh chim di trú
tiếng đêm vin tấm phên thưa
xạc xào hàng cau trước ngõ
cút côi chiếc lá cuối vườn
mái tranh cong queo trầm mặc
quắt quay vòng tay ầu ơ
tuổi thơ dậy trong sâu thẳm
câu ru ngầu đục mênh mông
nhập nhòa bóng người trăng khuyết
vít cong quang gánh nắng mưa
câu rao trôi vào tĩnh lặng
giăng giăng nỗi nhớ qua thềm.
THẢO NGUYÊN
Bão có dừng sau cánh cửa?
Có thể rồi mọi chuyện sẽ qua
nhưng hôm nay thì lòng cuộn sóng
em như đám mây
không buộc nổi cơn gió đi hoang
tự kết liễu mình bằng cơn mưa nước mắt
gió phía nào da diết
để buốt trăm năm
hờ hững phía bên này.
Bung vỡ đêm những tiếng thở dài
cơn đau mọc rễ
mặt trời mỗi ngày vẫn đến rồi đi
chỉ em một mình loay hoay
gỡ mớ bòng bong rối bời tâm tưởng.
mê mải em một mình gom nắng
người làm bão giông ở tận cuối trời.
Đã qua những ngày xanh
những mùa lá rụng
những chặng đường nắng mưa gai góc
bên dốc đời vẫn mãi chênh vênh.
Đến bao giờ bão dừng sau cánh cửa
Để trọn một đời độ lượng vì nhau?
TRẦN HUY MINH PHƯƠNG
Gọi gió
mặn mòi hột muối
hột mưa
để nghe tí tách
nắng trưa
dọi thềm
trăng từ thuở
vẽ lưỡi liềm
đã nghe cổ tích
gọi miền
tuổi thơ
cái hôm biết đợi
biết chờ
cái hôm khản giọng
gọi đò
đục - trong
bến quê bồi bãi
sâu - nông
bến đời bồi bãi
cay - nồng - nhớ - thương
tìm trong nắng sáng
chiều giông
tìm trong tóc mẹ
bềnh bồng
tình yêu!
vui buồn sàng sẩy
đầy vơi
chiều nay hát nhé
cho ngời
hương xa
NGUYỄN LOAN
Đêm
Đêm đặc quánh màu chì
đốt lửa lòng lên không tan chảy
quờ tay chạm phải nỗi cô đơn
máu vầng trăng giữa tháng tan vỡ chảy ròng
ròng ướt đầm đìa những mắt sương
còn ngái ngủ
những bông hoa giấy trong sân nhà cũng ứa lệ
bầm tím nỗi lo âu
Đêm khô khốc bức tường đen vũ trụ
mấy tháng không mưa - trời vẫn ngoảnh mặt làm ngơ
lũ gió nóng đi lang thang xả đầy hơi nóng
đêm - chỉ những ánh nhìn xuyên thủng bằng con mắt tâm hồn
và tiếng đàn trái tim phá vỡ Bức Tường Đen
TRẦN VĂN THIÊN
Cánh chim lưu lạc
Như cánh chim lưu lạc trở về
Ngang cánh đồng mùa gió nồm rong ruổi
Nhặt chiếc lá từ cội cành trăm tuổi
Dưới bàn chân là núm ruột quê nhà
Cúi đầu nghe lời rạ rơm, nắm đất
Miền ca dao còn đó những đêm rằm
Những dòng sông chảy vào tim lặng lẽ
Ánh trăng thầm soi sáng giấc tha hương
Như cánh chim lưu lạc trở về
Thăm thẳm đò xa khói chiều lay lắt
Em hái sao trời đính vào đáy mắt
Lỡ mộng trang đài năm tháng lênh đênh
Mưa hỡi thôi rơi cánh đồng sương muối
Đắng đót lòng mình vị của thời gian
Áo mẹ hai mùa bạc màu nước mắt
Ta là cánh chim cả đời nhớ mẹ
Ta là cánh chim lưu lạc quay về…
(TCSH43SDB/12-2021)
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê