Đào Duy Anh - Nguyen Su Tu - NP Phan - Duyên An
Tác phẩm "Tổ Ấm" (sơn dầu) của HS Nguyễn Đăng Sơn
ĐÀO DUY ANH
Lời của tóc
Có thể chết một lần trở thành vĩnh cửu / giây phút vĩnh hằng của khoảnh khắc nhìn thấy nhau lần đầu là chết ở đấy cho một đời sống khác / không gian nhiều chiều dừng lại ở lối đi cho đức tin cuối cùng trước khi Thượng đế quá sức / cái miết tay lên da thịt háo hức mọi quan năng tự thân đã phủ kín nhiều hơi thở vào thung sâu / không còn yêu bản thân để phẩm chất đủ đầy tồn tại về phía nồng nàn / những đám mây đã lâu không tắm gội một ngày mát chỗ ta ngồi ngày của em ngày của ta buồn vui
ngày quên
em xôn xao trên tầng tầng xúc cảm thả hồn sập bẫy cơn mưa không dứt mình khỏi tàn tích cũ / trên khuôn diện mới những mầm yêu len lỏi trân người / nơi của nhiều ngày nắng cho đêm sâu trải ngọt / em gọi hân hoan tuyệt vời tuyệt đỉnh nguồn sống vượt lên cao vời nuôi giữ ấm êm riêng
ta kẻ bất lực đong đêm bằng những vòng khói trắng đầu độc mình / đếm từng dấu cũ những dấu ái chợt về làm trăm ngàn mũi nhọn găm vào hơi thở / những bất biến giết người khi phải tin những điều Thiêng / em thuộc về ngày nào trong ta trên hành trình đi đến / khi em yêu nỗi mình và bao điều vượt thoát đầy kịch tính hơn tất thảy không ta
thời gian làm răng lược chải nỗi buồn rụng tóc và xạ trị lên khối u ta rao bán bằng lời buồn / chứng nhân của từng sợi tóc mỏng manh trắng nhiều hơn sau những đêm trắng / tóc bảo chứng lời thề như ngày xưa Mẹ ta nói vậy và Cha ta còn giữ đến ngày cùng
Lời của tóc
cuộc tự vận
lặng im
NGUYEN SU TU
Khoảng trống
Có lẽ cái chết sẽ mang lại tự do cho người đàn bà không còn bàn chân đi lạc
trên dấu đời những so le gập ghềnh chọn lựa
người đàn bà trả cho đời bằng thân phận đàn bà
bằng lòng chưa bao giờ là ước muốn
người đàn bà lên đường với hạnh phúc mỏng
se xót chấp nhận
và dấu khoảng trống
hoảng loạn của tâm hồn
cam go cho phần sâu kín
nạo vét hết những ảo tưởng lộng lẫy
còn lại hệ lụy
một nguyên trinh đầy dẫy những dấu hỏi
trú thân vào cuộc tồn sinh
mỗi ngày qua trong bình yên thỏa hiệp
người đàn bà quên mình đã từng trước đó
để giải mã giấc mơ
Người đàn bà chưa bao giờ tìm thấy cái khoảng trống
một ăn nằm
trong bản thể
và cõi thế đầy sai biệt
người đàn bà còn nợ cho riêng mình một “Đền Thiêng”
lấp đầy khoảng trống
NP PHAN
Bất chợt…
mưa chưa ướt những con đường
đã nghe ngọn gió ly hương thở dài
đóa quỳnh hát khúc tàn phai
họa mi hát những u hoài tuổi thơ
nghiêng về một phía phù hư
dòng sông thuở ấy hình như rất buồn
con thuyền nằm giữa trăng suông
lắng nghe ngọn gió hoang đường thổi qua
núi rừng bất chợt phồn hoa
cỏ cây bất chợt phôi pha sắc màu
chuyến xe thổ mộ về đâu
tháng năm xô lệch cả câu ân tình
DUYÊN AN
Những bông hoa nở xuống
Những bông hoa nở xuống
nở ra giọt nước mắt
màu trắng
như kỷ niệm trong lòng người đàn bà
khi những hạt mưa rắc lên
nở ra tuổi mười tám trong veo
những nốt nhạc ngân nga
khi vườn trăng giăng sáng
hoặc như là
một cái chuông reo thầm đing đoong
từ đó thiên thần bung cánh
Những bông hoa nở xuống
lắng nghe lời tự tình của đất
bỏ quên giấc mơ trên bầu trời
soi rờn bóng cỏ xanh
soi bầy kiến lầm lũi hành trình
hàm ơn ngan ngát
Những bông hoa nở xuống
trong buổi sáng tình cờ tôi gặp
nở ra ngày nguyên sơ
(TCSH394/12-2021)
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê