Trần Ngọc Hòa - Trần Thu Hà - Phan Trung Thành - Phan Văn Chương - Lò Duy Bưu
Tác phẩm "Ngũ Sắc" của HS Nguyễn Đình Dàng
TRẦN NGỌC HÒA
Mình cho em xin được sẻ chia
Phim tư liệu đã kết thúc rồi
Trường Sơn tuyến hậu cần huyền thoại
Mắt vẫn nhìn màn hình rưng rưng mãi
Mình ơi…
Mình nhớ đồng đội phải không?
Tiếng khóc vỡ òa bay trong thinh không
Bay về nơi những linh hồn có nhà mà chưa về được
Nơi có nỗi nhớ đong đưa trên từng chiếc lá rừng xanh mướt
Nơi lúc nào cũng sụt sùi một điều ước
Về bên mẹ bên cha.
Em nghe mình nhắc nhiều về những chuyến xe qua
Trường Sơn không có đêm
Chỉ có bom dội ầm ì, pháo sáng cào màn đêm rách xước
Sốt rét, bị thương, đói cơm... đoàn quân vẫn tiến về phía trước
“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước” là đây.
Mình hãy cứ khóc đi
Khóc cho bỏ nỗi tức tưởi bao ngày
Khóc người ăn búng báng thay cơm, sốt... chết
Khóc người chở lương khô chi viện chiến trường mà đói xanh xao vàng bệt
Khóc cô thanh niên xung phong tắt thở xẻng vẫn cầm tay.
Mốc hòa bình chỉ còn tính bằng mét/ bằng sải tay
Đoàn xe tiến vào Sài Gòn rầm rầm rộ rộ
Sợ bắn trúng dân - quen rừng - lạ phố
“Sắp được gặp mẹ rồi!”
Anh lính xe tăng nụ cười chưa kịp nở đã hy sinh.
Khóc đi
Dựa vào vai em đây này và hãy cứ khóc đi mình
Vết thương chiến tranh còn chạy lòng vòng trong cơ thể
Đồng đội/ nghĩa tình/ nỗi đau/ dâu bể
Mình cho em xin được sẻ chia...
TRẦN THU HÀ
Người đàn bà đi qua chiến tranh
Tiếng súng đã ngưng
Người đàn bà đi qua chiến tranh
Ngực căng, mắt cóng
Mòn tiếng ru - lưu đày giấc mơ làm mẹ - khứa vào lòng cay xé
Người đàn bà đi qua chiến tranh
Náu mình đếm niềm vui chờ tiếng kêu gọi mẹ
Những đứa bé…
Như giọt mưa axit lăn vào khóe mắt, chị nuốt đêm thoi thóp
Đời người vỡ giấc chiêm bao!
Người đàn bà đi qua chiến tranh
Tháng năm chị giặt là tấm áo nhân duyên chưa kịp mặc
Thời gian phừng phừng lửa cháy
Người đàn bà khỏa trăng tiếng rơi không chạm đáy
Đêm đêm tự vỗ sóng lòng
Người đàn bà đi qua chiến tranh
Rùng mình
Tẩy chay ngàn ngàn con ngươi lân tinh
Tự pha cho mình ly nước.
Đêm nay
Nhìn mảnh trăng treo làm trĩu ngực cánh đồng thiếu phụ
Chị cố nhớ khu rừng có nhiều hoa dại
Khi
Bóng tối đè lên
Ướt cả tiếng chim…
PHAN TRUNG THÀNH
Viết trước mùa Đông
Trở về
Sông vẫn sông xưa...
Mẹ mang áo ấm
Lên chùa tụng kinh
Đêm hôm làng xóm yên bình
Bố ngồi vót đũa
Truyền hình coi chơi
Tính xem mấy chục năm rồi
Mình đi đâu hỡi
Mình ngồi nơi đâu
Trở về không dám về lâu
Có ai đợi trước chờ sau
Không mình?
Bến đò Ca Cút còn linh
Cầu liền nhịp, sóng gọi tình đêm đêm
Bươi trăng lên động cát mềm
May ra gặp dấu chân em thuở nào...
PHAN VĂN CHƯƠNG
Còng gió và anh
Ngày lại ngày còng gió và anh
đo chiều dài của biển
chấm thuyền nâu khơi xa vàng lưới bạc gần bờ
cấp số cộng bàn chân gió bước
cộng ngày cộng tháng cộng năm
ngày lại ngày còng gió và anh
đo chiều rộng của biển
sóng trắng quá trải mình trắng quá
cấp số nhân thăm thẳm hoàng hôn
nhân ngày nhân tháng nhân năm
ngày lại ngày còng gió và anh
đo nông sâu của biển
triều ngập ngừng từng nhịp triều đi
váy chiều đăm đắm
bình phương ngày bình phương tháng bình phương năm
đo bây giờ đo tận mai sau
trong hơi thở nóng bừng trong eo lưng mặn nước
trong ánh nhìn biếc xanh trong rong rêu tóc xõa
lập phương trời
lập phương gió
lập phương mây
biển căng tròn sau mỗi vòng tay.
LÒ DUY BƯU
Từ ô cửa nhìn ra…
Khi màn đêm buông xuống
núi buồn bã, bóng đèn đong đưa chấp chới
hắt hiu từng giọt
lộp độp rơi xuống vườn khuya sóng sánh
từ ô cửa nhìn ra
là bao la bát ngát mây trời, với triệu vì sao lấp lánh
em nhớ anh chỉ mảnh trăng tình đơn côi mới hiểu
vụng về để lạc mất anh và rụng mất trăng
gió lao xao, lá xào xạc, anh ở đâu?
em mạo muội rời núi
ngây ngô kiếm tìm ở thành phố lạ
vắng anh, thiếu trăng mà đầy rẫy tòa nhà cao ốc
núi hoang dại, phố hiện đại, cô gái Đam Ri là em
ung dung dệt thổ cẩm bên ô cửa… nhưng
hoảng hốt nhìn ra tháng bảy đầy… mưa ngâu
từng hạt… ngân ngấn… giọt ngắn… giọt dài…
tháng bảy…
em…
mất anh & trăng… tự bao giờ?
(TCSH382/12-2020)
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn
Bãi cát nhàu muối mặnHoang dại một loài hoaAi đặt tên Cúc biểnMàu tím đỏ mượt mà
Em về với chị, quê xưaQuê em quê chị, bây giờ quê ai?Cách xa hút tháng năm dàiSao ngày trở lại lạnh gai cả người.
(Nhân lời kể của một người chơi chim)
Chị tôiphận gáiheo may về lơ lửng sáo diều ngânSông Bồ mười hai bếnbến nào nước đụcbến nào trong...
...Không hề có chia ly, không cả lời giã từ, chỉ phương ấy trongvô vọng của em, chợt giây khắc này bừng chói...
Gương mặt thánh thiệnSáng và buồn
Sinh 1962 ở Hà Nội, tốt nghiệp Đại học hàng hải tại Liên Xô (1986) và đã từng là thuyền trưởng Hải quân. Ngô Tự Lập đã xuất bản hơn chục đầu sách bao gồm thơ, truyện, tiểu luận và dịch thuật.Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt .