Thơ Sông Hương 12-2009

16:17 31/12/2009
Nguyễn Văn Tam - Mai Thanh - Cao Hạnh - Phan Văn Chương - Nguyễn Hoa - Từ Hoài Tấn - Ngàn Thương - Vân Anh - Trần Hữu Lục - Lê Tấn Quỳnh

NGUYỄN VĂN TAM


Từ cao điểm 140


Bát ngát xa trông
Mênh mông một vùng bên ấy
Dải cát trang chạy dài nhấp nháy
Biển xa mờ màu lam phía chân mây

Nắng vàng ươm từ đỉnh núi này
Đất nước non sông bày ra trước mặt
Xanh rì những lũy tre tít tắp
Cỏ gianh vàng như lụa miền trung du

Đã mấy  khi được sống ở đây
Từ 140 này ngắm nhìn bát ngát
Đồng bằng điểm li ti bao bốt gác
Suốt một miền chiến tuyến dăng dài
Chiều đông nghi ngút khói sương bay

Làng Lại Bằng bên kia
Làng Cổ Bi bên này
Cầu Hiền Sĩ nửa đen nửa trắng
Đôi con đò lững thưng trên sông

Tên làng cháy đã thành khúc hát
Đây kia nằm bên dòng sông xanh
Bao làng quê vắng vẻ điêu tàn
Trong tầm mắt chỉ xanh màu tre lũy

Đã sống ở đây chẳng thể mau quên
Gian khổ đau thương một thời chinh chiến
Nhưng trận đánh đất trời rung chuyển
Điểm cao này chứng kiến cả ngày đêm.
30/11/1974
Cao điểm 140, Phong Điền


MAI THANH


Trên đường phố Huyền Trân Công Chúa


Một nhan sắc tuyệt vời đánh đổi được hai châu Ô, Lý
Lấy chồng vua Chăm không trọn kiếp phu thê
Một chút tình riêng với Khắc Chung là điều có thể
Đáng lỗi gì mà sử sách cười chê?

Nàng vẫn đẹp như bảy trăm năm trước đây khi còn là công chúa
Vẫn trong trắng, ngây thơ và tiết trinh như cô gái chưa chồng
Vẫn Công Chúa Huyền Trân mang tên con đường trong thành phố
Nàng hòa vào dòng người náo nức giữa phố đông...


CAO HẠNH


Rừng


Tự do xanh
Tự do tàn lụi
Mỗi cây rừng một nét hồn nhiên
Cây đại thụ buông vòm tán rộng
Đón mặt trời rễ khoét đất sâu
Bên vách núi phong lan ngơ ngác tím
Ngàn lau xanh trút sương trắng lên đầu
Con suối con khe
Róc rách kiếm tìm
Vượt thác lũ
            lao xuống vực ghềnh
                        Thú vui mạo hiểm
                                    để được trắng hết mình
Và cứ thế ngàn năm vẫn thế
Loài bướm ong mê mẩn cùng hoa
Đám đom đóm lũ côn trùng
Cũng được phát ban ánh sáng
Tiếng kêu khẩn thiết của con quốc quốc, ngàn năm
Vẫn không ngăn được bước chân của thú dữ săn mồi

Ô kìa! Chú ốc sên
Chẳng cần vội vã
Để thời gian mọc rêu lên chiếc vỏ
Vác cả không gian rừng
                                    bình thản
                                                vặn mình
                                                                 đi...


PHAN VĂN CHƯƠNG


Nén


Nén trái đất trái đất dị dạng
nứt thành dòng sụp thành biển vồng thành núi
gò đồi sưng vù ẩn ức

nén trái đất trái đất hổ lốn
xay thành cát
ép thành đá
nấu thành đầm
đười ươi cười côn trùng rên vượn hét
hổ báo ăn thịt nai
cóc thở dài
mặt trời dí mũi nắng vao mắt

nén hành tinh quay cuồng thành bão
sóng thần
động đất
tiếng cười tiếng nỉ non tiếng hét tiếng thở dài vùi lấp
không còn loài ăn thịt loang lổ lên da mình hình động vật khác
thế là hoang mạc

hãy để trái đất vốn thế cứ thế
quay
hết đêm sẽ ngày
rừng nguyên sinh tương tư về biển
tỉ tỉ năm màu mỡ dưới gốc
động vật thấp cao cất tiếng nói riêng
dưới bầu trời mở

nén thủng tầng ô dôn
trẻ con dìu người già trái đất dị dạng.
                                   

NGUYỄN HOA


Viên mãn


Em tan vào anh
Sông vào biển
Phù sa ngọt vào mặn
Biển xanh.

Anh viên mãn
Vàng
Rạng rỡ
Vầng trăng!


TỪ HOÀI TẤN


Tuồng hư ảo


Buổi chiều mơ ai đó nằm trong giấc mơ tôi. Người thiếu phụ có nụ cười đẹp bên hành lang dài tà áo phơ phất trước gió.

Em ngây thơ lắm tuổi mười lăm ngực mới nhú mầm ước hẹn. Nụ cười em dĩ nhiên là ngon lành hơn người đàn bà tôi gặp trong giấc mơ.

Mỗi ngày không thể thiếu sự họp mặt bên những tình cảnh sống. Những người đàn ông có lý do để gặp nhau dầu chỉ một lời chào hỏi. Bên tách trà óng ánh màu vàng sánh đặc. Câu chuyện về những cuộc mưu sinh. Những bóng người mất tích. Những người đàn ông nhàm chán nhìn nhau trong một cái quán vỉa hè. Gặp nhau rồi biến. (Ở bên cạnh có tiệm sửa sang sắc đẹp nhỏ gọn. Mỗi bữa đều có vài cô chân dài lượn lờ qua lại).

Hoa sao bay rụng dưới đường trưa. Em nhẹ nhàng rút ra khỏi trí tưởng tôi. Bay theo ngàn hoa sao. Lời tự sự chín muộn nỗi ao ước em tìm thấy.

Buổi chiều mơ ai đó nằm trong giấc mơ tôi. Không ai tỉnh để mơ cả


NGÀN THƯƠNG


Trên Hải Vân quan


Người đàn bà tôi gặp trên Hải Vân quan
Mang gương mặt kẻ âm đi qua vòm cửa đá
Nụ cười thật nhưng vô cùng linh hiển

Chỏm núi liu thiu từng viên gạch cũ
Bao năm dài hoang lạnh
Người đọc bài văn tế
Chập chờn mộng mị hồi sinh

Giữa khói sương vần vũ nhiệm huyền
Chiếc bàn kê nghiêng trên nền đất lởm chởm
Người đàn bà thắp ngọn nến hoá vàng
Chiều nhợt nhạt
Hong ấm bàn tay từ cõi âm về...


VÂN ANH


Sợ


Sợ tâm hồn NGƯỜI
Đúng hẹn vòng quay trái đất
Nhàu mòn nhịp thường nhật...
Sợ trái tim yêu
Người cài chiết áp
Những con sóng... khát.

Sợ tâm hồn TA
Bãi sông mùa lũ rút
Mơ bàn chân lạ
Sục phù sa
Đam mê...
Sợ trái tim ta
Con ngựa hoang
Không thuộc bài phi nước kiệu
Tình yêu...
                       

TRẦN HỮU LỤC


Hát một mình


Dù không có em
Rừng thông vẫn rủ tóc bên hồ vắng
Gió không ngừng thì thầm
Và sương và ẩm ướt ngày em đến
Giờ sao mù tăm?

Ngày đó còn in dấu em
Giọng ngọt mềm níu lời gió
Sương phả nhẹ vai em
Một ngày như the hạnh phúc
Nào ngờ… mất hút tháng năm.

Bay về đâu hương tóc?
Phai nhạt rồi môi hồng
Tan về đâu sương mù thuở ấy?
Xa cách mịt mùng
Biết có còn ngày gặp lại

Năm tháng làm người hát rong
Hát một mình tình ca đã mất
Câu thơ dở dang lẻ bạn… lạc dòng
Vọng âm nào cùng trời, cuối đất?
Lận đận nỗi mong chờ.

Có một ngày như bao ngày đợi
Cú phôn reo vui đến bất ngờ
Dường như sương phả nhẹ vào góc khuất
Rừng thông chợt thì thầm lời gió bên hồ
Hồn nhiên hát tặng ngày về.


LÊ TẤN QUỲNH


Ký ức người


Bầy dơi đã  đầy lên thứ ký ức treo mình ngả ngớn
Chút chít nhau đờ đẫn hoang sơ
Ngày cũng biến thành loài nhai lại
Rón rén no nê ngao ngán ỡm ờ

Bầy dơi đa ăm ắp thứ bình minh mọc muộn
Rì rầm mà vỡ những hồi âm
Nơi người đàn bà xách làn đi chợ
Gói ghém tên người len suốt trăm năm

Rồi cái màu đêm cộc cằn lũ quét
Hớ mình thả giọng vo ve
Nơi bầy dơi thử một lần mớ ngủ
Hả hê bình minh giành giật trở về

Thời gian là cuộc ngược treo ngốc nghếch
Trên cơn ngơ ngác của bầy dơi
Nơi hốc hang cứ triền miên thót lại
Những dấu chân thơ thẩn ký ức người…

(250/12-09)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • ...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm                                                                         phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi                                                                         mà nhìn bàn chân!...

  • Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.      

  • Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh -  Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến

  • ...Mặc cho đất bận nâu,                       trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu                một khát vọng yên bình...

  • ...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...

  • ...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...

  • ...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...

  • LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...

  • LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.

  • Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan

  • ...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...

  • Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn  - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga

  • Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy…               *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh

  • Vân Long là tạng người thơ không chịu cũ. Nhà thơ luôn ý thức được việc làm mới mình để có thể đồng hành với nền thơ đương đại và nhịp thở nóng hổi của cuộc sống thường nhật.Dù là trữ tình tự sự hay nội cảm ngoại quan, thơ Vân Long luôn để lại những dấu ấn sáng tạo - dấu ấn lao động thơ. Vân Long đã từng có duyên với xứ Huế qua “Đêm sông Hương”, “Vườn Huế”... được tuyển chọn trong Tuyển thơ Sông Hương 20 năm...

  • khi em là vực sâu im lặng tôi pho tượng đá lắng nghe...

  • ...chim chích bay về đăm đắm mắtnghe phế hưng bông lơn ký ức thành xanhrêu...

  • Nguyễn Văn Quang - Trần Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Ngã Lễ - Mai Văn Hoan - Ngàn Thương - Ngô Thị Hạnh - Nguyễn Thánh Ngã - Xuân Thanh - Phan Văn Chương - Thạch Thảo - Trần Đôn - Nguyễn Nhã Tiên - Đoàn Lam - Tiến Thảo - Đoàn Giao Hưởng

  • ...Cả thành phố lúc nào cũng rậm lờiAnh không thấy tấc vỉa hè nào dành cho mình cả...

  • ...họ mơ thấy Hồ Gươmlà một vò rượu lớnbị bỏ quênbên sông Hồng đến cả ngàn năm...

  • Mai Văn Phấn - Hoàng Chinh Nhân - Lê Huỳnh Lâm - Ngô Thiên Thu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Hoa - Hoàng Nguyệt Xứ - Lê Hưng Tiến - Phạm Xuân Trường - Ngô Công Tấn - Từ Hoài Tấn - Văn Lợi - Quang Tuyến - Nguyễn Loan - Lê Vĩnh Thái - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý