Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Thiền Nghi - Công Nam - Tiến Thảo
NGUYỄN NGỌC PHÚ
Câu Kiều với mẹ…
Mẹ tôi đọc thuộc truyện Kiều
Ba nghìn câu hết một chiều Nghi Xuân
Cuộc đời mẹ lắm gian truân
Càng thương số phận oán ân nàng Kiều
Tiền Đường sóng vẫn còn reo
Nổi nênh bạc phận cánh bèo lênh đênh…
Mẹ giờ tóc có bạc thêm?
Bao nhiêu mây trắng Tiên Điền về đây
Câu Kiều lật giữa bàn tay
Mẹ ngồi lật những tháng ngày lo âu…
Cỏ xanh trên mộ dãi dầu
Thi nhân rút ruột tằm đau tơ vàng
Câu Kiều chở mẹ sang ngang
Con đò lục bát qua hàng - Mẹ ơi!
NGUYỄN THIỀN NGHI
Hồi ức Bạch Mã
Em đứng bên hông ngôi biệt thự cổ
Sau khu vườn hoa và hàng cây
Và bay lên trong sương mù trắng đục
Tôi gào lên gọi em
Lục tìm trong những vỉa tầng hồi ức
Bằng lời tình xưa hoa mục
Dẫu đã đóng băng sau bất chợt chối từ
Mở cửa mưa
Bịt kín lối về
Ngũ hồ, thác Đỗ Quyên
Góc nắng ấm nào đó ngày xưa
Em tựa môi và lời hẹn ước
Và quên
Tôi chừ như xác bướm đêm ướt cánh
Trầm mình trong nước
Trên hành lang đi về hạnh phúc
Bước theo sau ngọn đèn vàng
Cố soi lủng màn mưa và sương mù dày đặc
Hướng về phía bùng ấm ngọn lửa trống chiêng
Nơi thần nữ mở bàn tay xanh mát núi rừng
Đặt lên mái tóc lau sậy kẻ cầu xin
Nói về sự quy phục
CÔNG NAM
Bóng vỡ
Ngọn gió khởi mùa
Lượn quanh xóm ngõ
Những cánh cửa vô tư ập mở
Trời se se lạnh và lòng se sẽ tình
Ta biết mùa thu đã về.
Tháng bảy
Giáng thăng từng đêm mê
Giáng thăng từng chuyến gió
Và gió…
Tụ hội. Mọng căng. Òa vỡ…
Vô chừng biến họa những đám mây bong bóng thành muôn hình trắc ẩn
Rối động mọi tấc lòng.
Điệp thức thời gian hoàn lưu giữa không gian mới
Đôi lúc khiến ta lắng trong nỗi niềm
Đôi lúc khiến ta xao tâm khi tiếng lanh canh của đồng tiền vang rền màng nhĩ
Và rồi giữa lơ mơ mê tỉnh
Dường như có kẻ đang ý đồ chuyển vị cơ cấu giấc mơ đến một hành tinh
rực ánh hào mộng nào đó.
Đã hiện thực bệnh lý “tầm nhìn”
Đôi mắt có thể cơi nới ngày một rộng
Độ 1. Tầm nhìn tương lai dài ba mươi năm
Độ 2. Tầm mở một trăm năm
Đến độ h,i,k…
Không chừng hiệu chứng ra… vạn đại.
Thu đi, thu đến…
Thảng hoặc những cơn ngâu
Thảng hoặc những buồn vui
Đan xem bao ảo vọng
Thứ mà ta không thể bày vẽ rông dài lên mặt giấy làm chứng
Nhưng
Khi ánh chiều lụi
Một mình chìm xuống đêm sâu
Mới nghe tiếng lốp đốp bong bóng nổ… vỡ từng giấc mơ.
TIẾN THẢO
Thanh Thủy
Bao năm xa cách dòng Thanh Thủy
Đăm đắm trong lòng một bến sông
Mẹ già phơi áo trong mưa bụi
Mắt nhòa thương nhớ mấy thu đông
Như cánh chim trời biền biệt xứ
Biến đàn em nhỏ vẫn chờ trông
Xanh mãi trong hồn con đường cũ
Vườn cau đọng nắng lá trầu không
Thơm mãi trong đời hoa ngõ cũ
Xuân về nở tím ngọn sầu đông
Cho dù năm tháng đời xuôi ngược
Vẫn giữ trong tim ngọn lửa hồng
Người ơi dẫu gặp bao bóng núi
Sừng sững trong tôi bóng núi Sầm
Có ai về lại dòng Thanh Thủy
Gửi giùm nỗi nhớ đến dòng sông…
(SH322/12-15)
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê