Trần Quốc Toàn - Tịnh Bình - Ngô Đức Hành - Nguyễn Nho Khiêm - Sơn Trần
Tác phẩm sơn dầu "Dấu xưa" của HS Ngô Tâm
TRẦN QUỐC TOÀN
Những ngọn khói rơm thơm
Giữa mùa trăng gió đồng đêm trở mình lật lên ký ức
hình bóng người làng mở đất còn vọng trong âm thanh tre trảy
hay là con cá rô bụi lát đang chờ mưa tháng hạn
để tháp đền phủ xuống trầm tích những dòng sông...
Đẩy chiếc thuyền lá chở mùa xuôi về biển
nghe tiếng chim miền ngược gửi gắm hơi thở rừng già...
Mùa thu ấy trăng vẫn neo trên đồi đá trắng
đêm đá lăn từng hòn như quả trứng khủng long
giữa đồng bãi nhô lên từng gò đá
hay là núi đẻ trứng tiền sử để lại dấu tích - cánh đồng...
Tiếng cuốc kêu đêm như lời ru làng chìm vào giấc ngủ
hạt lúa nảy mầm mạ chờ mưa trút xuống
cha nghiêng giấc về phía những đường cày
như còn trằn trọc đêm trắng cùng tiếng sấm ngoài trời.
Dần sáng,
mưa cũng đã trút hết nỗi niềm vào da thịt đất đai
mùi bùn phả vào từng ngõ ngách làng hơi thở vụ mùa
bóng cha tôi cùng người làng bưng bê lúa giống
gieo vào cánh đồng một mơ ước
có cánh cò, có lúa mọc lên giữa ngày khó nhọc
nuôi nấng hồn làng trong no ấm những ngọn khói rơm thơm...
TỊNH BÌNH
Khói đồng bằng
Tưới tẩm mùa xanh trên cánh đồng khô hạn
Giọt mưa cằn cỗi gieo nhớ gieo thương
Nắng táp nụ cười muôn đời tần tảo
Cha nâu bùn
Nên con đâu lem lấm chân son...
Con neo ước mơ vào đôi cánh chim di
Cha gieo mùa màng bằng giọt mồ hôi đắng đót
Mẹ bấm đốt tay tính toan phiên chợ đời cơm áo
Đêm mệt nhoài trăn trở tiếng ho khan
Vun lại liếp rau mẹ chắt chiu trên đôi quang gánh
Trĩu nặng đường cày hạt thóc cũng biết thương cha
Hành trang con xuôi giấc mơ về phố thị
Mùi quê hương thơm thảo vị quê nghèo
Những bước chân trở về
Rồi lại ra đi...
Thèm một lần úp mặt vào đất quê
Chợt thương cánh thiên di có bao giờ hiểu được
Vị ngọt phù sa thơm mùi châu thổ
Chỉ khói đồng bằng cay mắt giấc mơ xa...
NGÔ ĐỨC HÀNH
Tự thức
không tiếng cười
bầu trời vênh vao
khoảng sân trường mênh mông vắng lặng
cười một tiếng trẻ thơ
những hạt mưa
sáng nay
nỗi niềm giấu vào thưa nhặt
tôi nhấm vị nước mắt
gió bời bời cào mỏng xót xa
ai vừa đi để bóng ngang qua
buôn bán ngày mai lời lỗ
trên màn hình tiếng trống trường thương quá
dán mắt tìm bối rối thầy cô
sân trường
vắng lặng hôm qua
ngày mai chưa đến
chiếc lá vàng hóa vàng lưu luyến
gốc cây này con dế đã lang thang
bầu trời gần hơn
mặt đất xa hơn
mưa vừa xối đa chiều lớp lớp
câu hỏi cuộc đời băn khoăn ai biết
mong manh hơn trong lớp sương mù
ai bán tiếng cười
sấm gõ từng giờ
thay tiếng trống tháng ngày chờ đợi
tôi hỏi đất
dày bao nhiêu ước
đất dỗi hờn ngúng nguẩy vô vi
NGUYỄN NHO KHIÊM
Những cơn mưa bên cầu Trường Tiền
Có một hôm anh về đứng bên cầu
Cầu vẫn cong sáu vài mười hai nhịp
Sông Hương vẫn con thuyền thả vang tiếng hát
Em ngược về đâu?
Chiều nay mưa anh vẫn đợi bên cầu
Nghe gió xiết dọc sông, đường Lê Lợi
Vũng nước đọng làm gương soi bất chợt
Mái tóc phong trần chớm bạc rồi sao?
Rồi một mai mây trắng bay cao
Sông vẫn chảy, anh không còn ở đó
Khi cơn mưa tưới dầm phố Huế
Bóng nước nào soi dáng em xưa?
SƠN TRẦN
Hình ảnh
Quất vào đời tôi ngọn gió lào thổi suốt mùa khô
Bờ cỏ úa vàng, đàn trâu qua trảng bùn bỏng rát
Bầy chim hớt hải đi tìm bóng mát
Mùi phèn chua lảng vảng giấc mơ gầy
Di nguyện của cha qua ánh nhìn rỗng đáy
Bụi chuối tàu te xác xơ, đơn độc
Đêm mắc cạn vầng trăng vấn khăn quỳ khóc
Giấc ngủ muộn mằn, hơi nóng cứ đành hanh.
Mẹ sảy sàng từ lúc tàn canh
Ngắt đọt cải trời xót lòng bữa ăn ngày đói
Thương con cò lội bến sông hôm bão gào đã không về nữa
Chị theo chồng bến nước mồ côi.
Trò trốn tìm tuổi thơ giờ đã xa xôi
Tôi mắc nợ quê nỗi nhớ đóng đinh ngày giáp hạt
Ngọn gió lào cứ kể chuyện cái nghèo, nắng mưa sấp mặt
Bên hiên chiều cụm lúa rài ngơ ngác mùa xưa.
(TCSH393/11-2021)
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh