Lê Tấn Quỳnh - Lê Thường Xuân - Nguyễn Thống Nhất - Thạch Quỳ - Ngàn Thương
Tác phẩm "Đi trong mưa lũ" của NSNA Hồ Ngọc Sơn
LÊ TẤN QUỲNH
Mùi của nước
Tôi nằm xuống và nghe mùi của nước
Những trầm tích đau ngây ngấy bùn non
Như những mảnh đồi trượt từ muôn nghìn nước mắt
Có biết mùa nào mong manh hơn
Nơi nước sông rồi cũng dậy mùi dâu bể
Tôi đi ngang sẫm sệt cuộc đời
Và sau cái vết người vụn vỡ
Là đằm mình hóng hớt buông rơi
Chỉ là ngày của nước
Còm cõi đòi chia tôi
Chỉ là mùi của nước
Đắng nồng như rừng đang trôi...
LÊ THƯỜNG XUÂN
Nước mắt trời
Mưa rơi trong nước mắt
Những cơn nhớ phi thường
cánh bướm vẫy bờ tây
phù sa bầm đông hải
anh nhặt em cuối đời giông bão
mình nuôi nhau bằng nước mắt trời.
đừng ngại mưa rơi
đừng hờn tuyết đổ
đất vẫn ấm
nước vẫn trong
và con người viết hoa
vẫn mọc lên từ loài thăm thẳm
sử màu xanh
anh màu đỏ
em tím muôn đời.
và mưa rơi nước mắt trời
để xanh niềm thanh tẩy.
NGUYỄN THỐNG NHẤT
Sáng nay mặt trời đi ngủ
Sáng nay mặt trời đi ngủ
Đá nằm xanh một góc vườn
Có con chim nào định hót
Câu tình bên bến sông Tương
Sáng nay mặt trời đi ngủ
Nắng kia còn sót cuối đường
Còn xôn xao ngày qua cửa
Bần thần vuốt mặt soi gương
Sáng nay mặt trời đi ngủ
Nhắm mắt hóng chuyện phố phường
Có em ngồi buôn chuyện cũ
Chòng chành cái lý mười thương
Sáng nay mặt trời đi ngủ
Mơ một giấc dài muôn phương…
THẠCH QUỲ
Ghi vài dòng ở Vladivostok
Ta từng đi ngang dọc khắp nước Nga
Để thấu lạnh các chân trời xứ tuyết
20 độ âm ở Moskva
Sánh sao được với 40 độ dưới không ở Xibia giá rét
Nhưng cái lạnh ở Vladivostok gió quyét
Từ Bắc cực thổi về mới thật lạnh thấu xương
Không một ai dạo gót trên đường
Không thể đứng dưới trời 5 phút
Từng đợt gió như mũi khoan tê buốt
Thân thể ta đông lạnh dưới trời Nga
Trước biển băng trắng bạc tận thiên hà…
Ta cảm phục đàn hải âu xứ tuyết
Giữa biển băng giá rét
Cứ vỗ cánh và bay đi mải miết
Tận chân trời mờ mịt Bắc băng dương
Nhưng cái lạnh ta mang từ xứ nóng
Trong tim ta chưa dễ ấm lên đâu
Khó san sẻ cùng biển băng xứ tuyết
Cùng chập chờn đôi cánh lũ chim âu…
NGÀN THƯƠNG
Dấu ngựa
Tặng Nguyễn Đức Dũng
Con ngựa giấy
nơi gốc cây sanh
Gợi hứng cho thi nhân bày tỏ
Tiếng roi quất trên lưng
hằn lên máu đỏ
Nỗi đau nào thoáng hiện giữa hoàng hôn
Khúc du ca rơi xuống bụi đường
Bước lang thang bên dòng sông
nửa vời trong - đục
“Áo giấy qua sông” trầm tư chuông vọng
Cõi trần gian lãng đãng
những đêm rằm
Mai mốt có về
sẽ thấy ngựa khác xinh hơn
Dây lục lạc vắt ngang mùa thu tím
Tên xà ích thuở nào
đã già nua
đi biệt
Để ngựa ô mưa, nắng
vết thù…
(TCSH381/11-2020)
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...