Lê Nhi - Vũ Tuyết Nhung - Huỳnh Thị Quỳnh Nga - Phan Đạo - Đỗ Thượng Thế
Tác phẩm "Cơn gió bụi đất trời!" (sơn dầu) của họa sỹ Đặng Mậu Tựu
LÊ NHI
Đi về phía tôi
khi không thể nổi loạn với chính mình
những câu thơ cũng bất lực
như gối chăn
đêm nào cũng ngủ với cái chết lạc lõng
và tù tội
tôi thấy chiếc drap màu trắng hiện lên trong ngực tân hôn
đôi bồ câu cắp chiếc khăn bay về tổ
để liệm mình
khi không nổi loạn được
ráng chiều bất lực mang lòng tôi ra cắt làm trăm mảnh
mảnh có tiếng nấc ở căn nhà hoang
cong mình vít chiếc đèn màu xanh dương
có mẹ tôi chải tóc cho tôi mỗi buổi lên học đường
và nụ hôn đầu hò hẹn
mảnh thanh xuân như cỏ xuyên thủng nắng
rồi gục ngã giữa hạn hán đời tôi
khi không nổi loạn được
đêm giãy giụa dưới đáy ly không thốt lên lời
sao chiếc son môi còn hân hoan dưới kệ
sao chiếc váy hai dây mỏng manh cấu cào
tôi với tay xé nát mình trong chiếc gương trần tục
cái bóng cười khanh khách vào mặt tôi.
VŨ TUYẾT NHUNG
Em viết vào đêm
Em nhìn lần nữa
Khu vườn nhòa sáng
Những luống rau vẫy bàn tay xanh
Những đỏ hồng cúc trắng
Những giò lan tỏa sắc khoe hương
Từ mai em sẽ thôi tưới nước
Em nhìn lần nữa
Con mèo tự do vờn bóng
Chú thỏ bông nằm lại góc giường
Mắt mẹ nhòa nước
Đứa em khờ toe toét ngắm xe hoa
Bố cúi đầu
Đêm qua tóc thêm vài sợi bạc
Những nếp nhăn rộng hơn
Em bước ra đường
Từ nay thôi chân trần lội ruộng
Tạm biệt bông xuyến chi cài tóc
Cỏ gà chọi nhau
Giấc mơ tà áo dài hôm qua cắp sách
Dở dang ánh mắt bạn bè
Em lấy chồng
Kéo bố mẹ ra khỏi chồng giấy nợ
Giữ nhà cho em thơ
Chữ duyên em chưa biết
Chữ phận mực hòa nước mắt
Em viết vào đêm
Bên người đàn ông bằng tuổi bố mình
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Và gió trổ hoa
Phía khung cửa kính
Những chiếc bóng va vào nhau
Tươi xanh nụ cười. Đôi mắt em vẽ
Những hình dung trong khu vườn vừa chín.
Ngày ấm phía tách trà tôi…
Em mang xuống phố
Loài hoa vừa dậy thức sáng nay
Từng cánh như môi
Cháy lên những khoảng nắng xanh
Ngày tôi cầm mùa thu và đi
Những viên sỏi bắt đầu hát…
Đi giữa mùa tầm gai
Đêm qua tôi nghe những dụ ngôn từ trăm năm trước…
Lòng người chợt như bia mộ
Để cỏ xưa ngút ngàn xanh
Những sợi khói màu cam
Về ngang chân tóc!
PHAN ĐẠO
Có & không
Thêm khuya
Một thoảng hương buồn
Để
Mai còn nhớ
Cội nguồn chữ câu
Điểm ngày
Vài giọt khuya nâu
Để
Khi thức vẫn nhớ
Câu chữ
Về...
Người đi
Rong
Nhớ sơn khê
Ta về
Biển vọng
Lời thề từ quy
Hình như
Chuông sớm thầm thì
Ồ
Không
Không
Bước biệt ly
Ta
Người...
Chữ ngược về lòng
Ngồi
Nghe lá mới
Bỏ cành
Giữa khuya thân phận
Thấy
Mình khác tôi
Lạy người
Chữ nhạc khóe môi
Dặm xa
Sông
Nhẹ
Chìm trôi
Lở
Bồi
Mai chưa
Sao nắng đã rồi
Ồ không
Không
Là thinh lặng
Giục chữ lời
Về tim...
ĐỖ THƯỢNG THẾ
Anh đứng rêu nơi ấy
Anh đứng rêu nơi ấy
Bao mùa rồi lá trôi
Bao cánh hoang rã mỏi
Rụng xuống chiều tàn khơi
Cỏ từ ngày thơm biếc
Nắng từ ngày tinh khôi
Đường vui ngày khuất biệt
Bước chân ngày chơi vơi
Anh đứng rêu nơi ấy
Mây trắng bay mơ hồ
Ve ran sầu phượng cháy
Mưa dài cơn rát khô
Hoa tàn thương tuổi nụ
Gọi hương theo gió về
Ngực chôn con sóng dữ
Hồn còn gào đam mê
Anh đứng rêu nơi ấy
Con tàu rời ga mau
Hồi còi khuya run rẩy
vọng đau - thuở ban đầu...
(TCSH392/10-2021)
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê