Phan Lệ Dung - Nguyễn Văn Song - Lê Hòa - Nguyễn Ngọc Phú - Lê Quang Sinh - Phùng Hiệu
Ảnh: internet
PHAN LỆ DUNG
Về thăm nhà
Trời đã vào thu gió lay ngoài đồng Thổ
con Lu nhà mình vẫn ngoắt đuôi quấn quýt như ngày xưa
mỗi khi con về thăm nhà
Mẹ ơi,
bên hiên con ngồi nhớ mẹ
biết tìm nơi mô?
Tôi mười tuổi
em tôi mới lên năm
trời xui con vận bão bùng
chị em mồ côi mẹ
khi đàn vịt ngoài nương vừa ra lông cánh
Gió thổi rờn rợn
qua con đường hoa mua tím
gió thổi lao xao trên cánh đồng
chiếc quan tài chở mẹ qua cầu tre
mùi hoi rạ lâu ngày quyện mùi hương khói
rơi xuống đường làng hắt heo
em tôi khóc
tôi lê bước chân nặng nề
dấp dúi vào cỏ
con cù cu trên cây đoác
động lòng hót lời tả tơi
Chuyện cũ... thiu thiu buồn
Chiều nay
hai đứa con côi
đứa đầu xanh
đứa đầu đã lâm râm bạc
ngồi tựa cửa nhà mình
nhớ mẹ
Ngoài sông
cây mù u lá đổ xuống cầu.
NGUYỄN VĂN SONG
Bàn chân
Chạm nhánh cỏ lay gió hoang vu
Nghe cỏ kể những điều rất khẽ
Một nếp nhà vun vút bên đường xe chạy
Gửi vệt khói lam thăm thẳm mắt chiều
Dáng ai khom lưng cày cuốc
Biết đâu có người vừa dõi mắt ngoái tìm
Nhớ dáng mẹ nâu sồng vườn ruộng
Phía sương nhòe rưng rưng
Một bước đi qua phố qua làng
Lòng giăng tơ muôn nghìn thương nhớ
Chiều nay ngồi quán nhỏ
Những miền xa cưỡi gió băng về
Thương bàn chân một đời
Những ngón sần lặng im lời sỏi đá
Nằm phía cuối gánh rộng dài sông bể
Thản nhiên những hành trình.
LÊ HÒA
Đâu đó một cũ rích
Tự nhiên nhớ những mặt người khắc khổ
Vết dao găm lặn trong đáy mắt buồn
Những gương mặt mưa không xóa được
Băm bổ đi nát những con đường
Những gương mặt mang thân hình nặng nhọc
Của tính toan vặt vãnh tầm thường
Của hơn thua được mất sống còn
Của trăm năm không yên bình nửa phút
Tự nhiên đắng những gì trên mặt
Của chính mình đang trưng diện phô phang
Những ngày tháng sáo mòn cũ kỹ
Như nắng lên. Mưa đến. Rồi tàn…
Tự nhiên đóng cõi lòng hoang lạnh
Nằm sấp mình giữa những hoang vu
Băm bổ nát phương trời tìm gương mặt
Của chính mình đâu đó ngoài kia
NGUYỄN NGỌC PHÚ
Con đường thi ca
Con đường thi ca
Dưới rào rào tiếng lá
Dào lên ánh Phong vàng
Nhuộm xứ Hàn thu
Chữ tượng hình như chim
Bay từ mùa xa
Chấp chới
Con đường thi ca
Cõng trên vai mình
Bao niềm vinh quang
Bao nỗi thống khổ
Dưới bước chân thần dân
Các vương triều chữ chìm chạm trổ
Mộ vua - Mộ cỏ
Chữ thơ, chữ nổi
Khắc như dấu ấn lên tường*
Con đường thi ca
Lên ngôi
Không cần phiên dịch...
-----------------
* Ở Hàn Quốc có một con đường: Các bài thơ hay được khắc lên tường, còn tên các triều vua được chạm xuống vệ đường.
LÊ QUANG SINH
Trưa phá Tam Giang
Sông đã mở hết lòng
Trời làm sao hẹp được
Muốn như cây bần lút mình trong nước
Xanh để rồi không biết mình xanh.
Trưa ngấu hết Tam Giang
Thành rượu mời lữ khách
Anh như con cá cần vược lên mặt nước
Ngóng câu hò vướng cỏ ngã ba sông.
Bến Ô Lâu em hát khúc Nam Bằng
Bỏ cửa Lác cho gió về đầm phá
Thuyền lạc lái cắm sào bên làng cổ
Bên ni Phước Tích bên tê Hội Kỳ.
Anh vòng về nơi sông Hương ra biển
Vầng mây tro hẹn gặp đã lâu rồi
Màu tím Huế thổi vào trưa đầm phá
Còn ngút ngàn trong ánh mắt bạn tôi.
PHÙNG HIỆU
Sa thải một cơn mơ
Em lặng thầm về phía cơn mơ
Bằng hy vọng đôi chân rất thật
Suốt hành trình chinh phục giấc mơ
Em chạm phải bức tranh đời hiện thực
Em ngỡ mình đã đặt chân đến ngưỡng cửa cao sang
Đêm hòa lẫn trong ánh đèn đô thị
Em đối diện với đồng tiền - lý trí
Với chính em nhân phẩm yếu mềm
Rồi một ngày nhan sắc được phô trương
Bằng giá trị phấn son, bằng đường cong thân thể
Em trở thành cánh chim hoang lạc
Bay về phía vô cùng
Đêm tan…
Những bước chân hoang lần về công sở
Em giật mình tỉnh giấc
Và rã rời trong hạnh phúc thuê bao!
Đến một ngày em nhận ra em
Thì giấc mơ đã tan về chốn cũ
Chiếc Iphone thưa thớt khách làng…
Một đêm vắng trên màn hình ế ẩm
Gọi em về - sa thải một cơn mơ.
(TCSH379/09-2020)
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn
Bãi cát nhàu muối mặnHoang dại một loài hoaAi đặt tên Cúc biểnMàu tím đỏ mượt mà
Em về với chị, quê xưaQuê em quê chị, bây giờ quê ai?Cách xa hút tháng năm dàiSao ngày trở lại lạnh gai cả người.
(Nhân lời kể của một người chơi chim)
Chị tôiphận gáiheo may về lơ lửng sáo diều ngânSông Bồ mười hai bếnbến nào nước đụcbến nào trong...
...Không hề có chia ly, không cả lời giã từ, chỉ phương ấy trongvô vọng của em, chợt giây khắc này bừng chói...
Gương mặt thánh thiệnSáng và buồn
Sinh 1962 ở Hà Nội, tốt nghiệp Đại học hàng hải tại Liên Xô (1986) và đã từng là thuyền trưởng Hải quân. Ngô Tự Lập đã xuất bản hơn chục đầu sách bao gồm thơ, truyện, tiểu luận và dịch thuật.Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt .