Nguyễn Miên Thảo - Nguyễn Hữu Quý - Triệu Nguyên Phong - Nguyễn Hồng Vân
Ảnh: internet
NGUYỄN MIÊN THẢO
Vườn thanh tiên
Này anh có một vườn cây ăn trái
Trổ trăm bông từ dạo có em về
Anh có nuôi bầy chim sâu hiền thục
Giữa vườn hồng hót rất đam mê
Anh xin gửi tình anh trên lá mới
Hẹn mời em thù tạc chén sương hồng
Suốt mùa đông anh làm chim bói cá
Tha mây trời làm tổ đợi mùa xuân
Em ngủ quên giữa vườn cây trái chín
Mùi hương bay thoát mấy cửa khuê phòng
Khi thức dậy dấu xuân hồng đã tới
Gã chăn vườn đứng đợi bóng giai nhân
Trong vườn anh hoa tứ thời vẫn nở
Ôi đóa hồng lồ lộ cả thiên nhiên
Anh nhắm mắt khi lòng vừa mở cửa
Một dòng sông chảy xuống lạnh băng băng
Anh vô tình quên xây hồ thục nữ
Chứa sông em làm nước tưới cây vườn
Cây chưa héo mà lòng anh đã úa
Trên nẻo hồng như chớm gió thu sang
Anh dìu em đi trên từng lối nhỏ
Trong vườn bông sứ trắng nở hai hàng
Đưa tay hái mời em chùm trái chín
Trăm nến hồng ai thắp giữa thinh không
Trên dấu chân em nở đầy bạch cúc
Rụng tơ vàng hương phấn bướm khêu bay
Anh gây đỉnh trầm hương trong nội cỏ
Mời em về hong ấm lại đôi tay
Khi bốn cửa sương vàng cung nữ khép
Anh chơi vơi trong một biển mưa hồng
Trong vườn cây chợt vô cùng im vắng
Có vài chùm trái cấm trổ hoang mang
NGUYỄN HỮU QUÝ
Cảm thức
Trong nỗi đau có mầm thù hận
ta phải dần quên nó đi
hãy chọn cho mình một loài hoa tri kỷ
dịu dàng hương để trò chuyện mỗi ngày.
Đời cho ta hoa bên những luống cày
làm nhẹ lại vết lòng nhức nhối
lối vào chiều bầy chim sẻ đợi
có phải tuổi thơ vừa kịp khứ hồi...
Đừng bỏ lỡ yêu thương đang gọi
dù mơ hồ như một sợi nhện giăng
sen bất tử bởi vì sen im lặng
thơm cho bùn, thơm bên Phật an nhiên!
Một cọng nhân gian gió mấy chiều thổi đến
cung bổng, cung trầm trên dòng chảy thời gian
ta buông rũ thoát dần u ám
nỗi buồn trăm năm, thôi đoạn tuyệt một lần.
Đừng hoài nghi, đã đến thời sống chậm
hoa không vội vàng, ta cập rập, vô duyên
trong veo nhỉ, ơi trong veo trìu mến
khi lòng ta sen nở bốn mùa...
TRIỆU NGUYÊN PHONG
Mùa chuyển gió
Đi qua mùa chuyển gió
Màu nóng tan chảy dần
Đường trở về quê cũ
Lòng ấm áp tình giăng
Đêm Sài Gòn thức trắng
Buồn đưa tiễn tàu xe
Người về từ nứt rạn
Giông chớp khẽ ngậm ngùi
Vịn bàng hoàng nỗi nhớ
Y học đến mọi nơi
Xóa tật nguyền đau đớn
Ấm tình nồng giấc xanh
Vượt dặm dài cây số
Rát bỏng những lốt chân
Tay gom từng giọt lệ
Mây ảm đạm tan dần
Gió thu về gõ cửa
Vàng trước ngõ trăng rơi
Thức với đời tiếp sức
Môi son nở nụ cười!
NGUYỄN HỒNG VÂN
Ngẫu khúc phong linh
Đặc quánh màu thời gian hổ phách
Lá chờ mưa thôi xanh
Đóa hồng hong sợi nắng
Thắp sâu miền lãng quên
Tháng ngày giãn cách phố
Người hong mây chiều vàng
Dây tơ hồng phủ quanh ngõ vắng
Tiếng rao rụng đáy sông phù du
Phong linh rung sợi bạc
Âm trầm vang tiếng sóng
Cổ tự trăm năm phơi bóng
Người trăm năm ngồi nhớ hình dáng cũ áo cài khuy, nút hoa...
Tiền kiếp hẹn trăng ngà xanh xao
Cuồn cuộn thủy triều lạc dòng rêu phóng sinh
Va chật nhau tình thơ xám rỗng
Mộng chồi lên nhánh rong mất ngủ
Chiều hạ vàng không trôi
Tiếng hát vọng từ xa xưa
Ắp vòng tay vô biên
Chuông gió quyện hồi kinh lăng già
Trôi lăn...
Hạt giống trổ mầm!
(TCSH390/08-2021)
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu