Ngàn Thương - Nguyễn Khoa Như Ý - Công Nam - Nguyễn Thanh Mừng - Nguyễn Văn Thanh - Phan Lệ Dung - Lê Ngã Lễ
NGÀN THƯƠNG
Chiều bản Đôn
Voi nặng nề cất bước
Trên vai gánh bao người
Chiều bản Đôn huyền thoại
Sương khói về chơi vơi
Cổ thụ nằm trên thác
Nghiêng dòng suối chênh chao
Màu Tây Nguyên cuồn cuộn
Lòng lữ khách nôn nao
Nhịp cầu tre lắt lẻo
Bắc qua gió ru hời
Như chút gì mời gọi
Sao em còn rong chơi
Ngồi trên hòn đá tảng
Nghe kể chuyện già làng
Giờ ông đà mãn kiếp
Còn đâu nữa thương mang
Chưa đi thì chưa biết
Nhưng khi đã đến rồi
Sao giống quê mình vậy
Vui buồn chỉ thế thôi
NGUYỄN KHOA NHƯ Ý
Lưng trời
Thuở bị mẹ bắt xa bà
Em đau buồn câm nín
Khóc với bóng đêm
Đỏ mắt những buổi tan trường
Đón em không phải người em mong nhớ
Ngôi nhà em trở về
Không có kỷ niệm tuổi thơ...
Nỗi đau quá lớn
Trái tim em thì bé dại
Sự quá tải
Khiến lưng trời cong xuống!...
CÔNG NAM
Mộng du
Nhớ em
Thương em
Rồi lại thương mình
Thương con đò nhỏ vắng tình trơ vơ
Bao nhiêu năm dìu câu thơ
Qua giông bão để...
ra bờ mộng du.
NGUYỄN THANH MỪNG
Đàn Âm hồn Huế
Cái vuông đất đặt ngai vàng
một đêm bỗng hóa tro than chiến trường
gươm mã tà súng lê dương
xả rồ binh lính truy cuồng thường dân
Nghìn xương vạn máu trụi trần
đầu lâu mép hói tay chân đáy hồ
câu vè thất thủ kinh đô
rơi bên chuông mõ nam mô cơ cầu
Gió đưa vong thảm phách sầu
lay cung Diên Thọ động lầu Ngọ Môn
cây hương chén nước bồn chồn
bên thành rũ bóng linh hồn mồ côi
NGUYỄN VĂN THANH
Nghiêng chiều
Kính tặng quê hương Lộc Hà - Hà Tĩnh
Ngai ngái mùi hoa dại
Neo giữa hồn ta gần suốt cuộc đời
Nơi một thời
Bấm doạc mười ngón chân những ngày mưa
Bỏng rát chân trần ngày nắng hạ
Gánh nặng - không tìm ra nơi quay đòn gánh để trở vai
Mỗi lần vai mỏi
Thiêm thiếp những con đường
Hăng hắc mùi lá mục
Nặc nồng mùi phân gia súc
Những con đường ta gặp
Mỗi lần về thăm quê
Ngỡ ngàng đời vẫn thế
Quê ơi!
Chẳng dễ gì đổi khác
Chiều nay ta lạc vào miền mơ ước
Hoa cỏ may về đâu?
Những con đường mới đan nhau
Lấp lóa cười dưới nắng
Chiếc xe thùng chất nặng
Thôn nữ nghiêng nghiêng gom rác
nghiêng chiều.
Những gì của xưa kia
Những gì của mai sau
Hòa quyện dâng tràn con tim trên con đường về xóm nhỏ
Ta giật mình
Quê ơi!
Người thay da đổi thịt tự bao giờ?
PHAN LỆ DUNG
Khoảng trời
Tôi về lại
một miền nhớ
chiều
và biển nước mênh mông
tôi bước đi
hàng cây gỏ nắng trên đầu
con đường đất đã lâu
ôm ấp dấu hang buồn
đẫm mùi dĩ vãng
lũ còng đá ra đi từ hôm trước.
Gió vẫn thổi hoang ngoài phá
đàn chim én dừng bay
chúng về đâu
Bên kia, rú
ệnh oạng xanh
à uôm gọi mẹ
thảng thốt nắng vàng trên cây
cô gái khuôn mặt buồn, đôi mắt biển khơi
nhìn tôi ấp úng
có con chim nào đang hót
lời quen
dịu
buồn
như muốn nói điều yêu thương chân thật
nắng chiều thấp thỏm chiếu qua xóm nghèo
vương mùi khói bếp
Dưới đầm
nước lên
lãng đãng lũ rong rêu trôi theo chiếc lá
bọn dế đù đỏng đảnh tập bơi
không quên
liu riu
hát lại bài ca nắng.
Tôi nhớ
khoảng trời
(chỉ riêng tôi
không ai biết).
Ngoài kia chiều tà...
LÊ NGÃ LỄ
Tắm bùn
Tắm bùn ướt cả sông quê
Mạch ngầm chảy
Giữa đôi bờ non thiêng
Chợt nghe âm vọng cõi riêng
Vách rừng ngẫu hứng
Bên triền sắc không
Hồn mây gió núi nằm nghiêng
Lắng nghe đất thở
Bên miền tịnh không
Nao nao vẽ vạt mung lung
Giao thoa với núi
Ngồi không một mình
Thả từng cọng nắng lung linh
Bùn thơm đất mẹ
Làm thinh ngậm cười
Lang thang mỏi kiếp rong chơi
Cộng nguồn lắng đọng
Bên trời tịnh yên.
(SH294/08-13)
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê