Bạch Tâm - Xuân Hoàng - Mộng Phật Tôn Thất Diệm
"Hồn sứ" - Sơn dầu của Lê Quý Long - Ảnh tư liệu SH
BẠCH TÂM
Vịnh cầu Tràng Tiền
Sáu nhịp cầu xưa đẹp xứ thơ
Quê hương gắn bó tự bao giờ
Thiên tai một thuở, duyên còn thắm,
Địch họa bao năm, dáng chẳng mờ
Tà áo vương tình khêu nỗi nhớ
Nụ cười nghiêng nón nặng câu chờ
Đây bao viễn khách dừng chân lại
Cảm khúc Nam ai vọng cõi bờ...
Mạnh Đông 1992
XUÂN HOÀNG
Nước ròng
Cứ chiều là nước ròng xuôi
Cồn phơi bãi lạnh như tôi : cạn lòng !
Chao ôi như thế là ròng
Chỉ khô khan những rêu rong, chỉ buồn
Cò thôi không đến tìm cồn,
Người thôi nơm cá, không còn dấu chân
Chỉ lì mặt phẳng rêu thâm
Như lòng tôi, trải lặng thầm nỗi đau !
Có gì đâu ! Có gì đâu
Chỉ sông xanh, một dòng sâu, chảy dài!
Cũng con sông đó, mệt nhoài,
Đem chia hai nửa một ngoài, một trong
Cớ sao cùng gọi là dòng,
Một thì cạn nước, một trùng trùng xanh ?
Như khe đối diện với ghềnh,
Như là cảnh đối buồn tênh mặt người
Như sông, đối diện với đời
Vô cùng, hữu hạn, người ơi, nghĩa gì !
1-1993
Với ngôi nhà sắp bán
Dẫu ngôi nhà ấy chưa dời,
(Đã đi xa, vẫn về ngồi bàn xưa)
Dẫu rằng rày nắng, mai mưa
Mái tôn sửa mãi vẫn chưa thật đằm
Cớ sao mỗi lúc về thăm
Cửa song lại mở, vừng trăng lại vào ?
Hàng dừa, bụi chuối lao xao
(Đã bao năm, chẳng năm nào quả vơi)
Chùm hoa râm bụt mỉm cười
Thắm tươi những nét chào mời giữa xanh
Rập rờn gió lượn vờn quanh
Cây đào, gốc khế lung linh nắng vàng...
Vườn ơi, như thế là vườn !
Người đi xa, Huế hẳn thường với theo ?
Ra đi nhớ ít thương nhiều
Huế là em đấy : tình yêu ngôi nhà !
Cuộc đời dẫu lắm phong ba
Một thời tạm trú, cũng là nợ duyên...
Chiều xuân cứ dịu dàng nghiêng,
Bài thơ gởi lại : nhớ quên chập chờn.
2-1993
MỘNG PHẬT TÔN THẤT DIỆM
Hòn vay hòn trả (*)
Còn đó trơ trơ núi chẳng mòn,
Kìa vay nọ trả tiếng hai hòn
Cây chen đất Quảng đường xây trái
Đá dựng trời Nam lối lại tròn
Ngoài củi lời cho tiều mấy lão,
Trong mây vốn sẵn thú nhiều con
Bên ăn thế cũng bằng bên chịu
Chủ nợ là ai dám hỏi con.
Chơi chùa Thiên Mụ
Chùa Mụ chiều trông bóng xế ngành,
Trên non dưới nước một màu xanh
Bảy tầng bửu tháp mây un thẳng
Bốn phía Hương đình gió thổi quanh
Nền vách trăm năm chùa vốn cũ,
Bể dâu mấy độ cảnh còn xinh
Rừng thiền thanh vắng người thong thả,
Dạo bước lòng khuây đám lợi danh.
--------------------
(*) Tên hai hòn núi ở Quảng Nam.
(TCSH56/07&8-1993)
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...