Ảnh: vietnamcayda.com
NGUYỄN VĂN PHƯƠNG Hẹn Thôi em! Tôi đã mệt nhừ Vầng trăng mười sáu khuyết từ đêm qua Tôi chừ là bãi Nam Kha Mọc lên nấm mộ chôn ma Dã Tràng Bao nhiêu điện ngọc cung vàng Chỉ còn nét chữ vài hàng trên bia Thôi em! Đêm đã vào khuya Buồn vui đã cạn - Xin chia tay về Hẹn em mai giữa nương quê Gặp nhau bừng tỉnh giấc mê thị thành LÊ TẤN QUỲNH Thời gian Những tiếng chim đã gọt đi sự thừa thãi trong cuộc đời Phía khoảng trống tồn tại đằm thắm sau vết rướn sâu non Và để lại vết cắt xác mục Ném nơi ký ức thâm quầng Những khám phá nhiều khi quấy đặc loại phế liệu tự bủa vây mình Nếu lật ra một vài mảnh vụn Lại thẫn thờ thu nhặt thêm... Rồi thời gian nép vào gốm sứ Bỗng dưng thừa thãi sự câm bặt đến cùng... ĐỖ VĂN KHOÁI Ngày em... Ngày em đi với người ta Bao nhiêu vạt nắng vỡ ra sự buồn Lao xao lá rớt vô hồn Ngu ngơ tôi để gió luồn qua tay Hoang vu một cõi tôi đầy Ngày em bỏ mặc phương này vời trông Tôi cần một chút mênh mông Để tiêu hao hết ngày không còn gì Tự mình dẫn dắt mình đi Với ngây dại với những gì trống không Về ngồi lóng ngóng trên sông Ngày em đi với người không thấy về TRẦN ANH DŨNG Về miền Trung thăm em Anh về lại thăm em Trưa miền Trung nắng cháy Vẫn con đường xưa ấy Chạy dài suốt đời anh... Em vẫn như ngày xanh Đoan trang và hiền hậu Em trở thành nỗi nhớ Trong anh và trong thơ Phút gặp em tới giờ Chiêm bao và thao thức Em - Dịu dàng e ấp Hiện về từng giấc mơ... Huế 1996 Đêm thu Trăng thu luồn qua liếp cửa Heo may theo ngõ đi vào Lá rơi nghiêng mình một nửa Lẫn vào cả giấc chiêm bao. 1999 LÊ LÂM ỨNG Người mù cầm đèn Người mù cầm đèn đi trong ngõ xóm Chắc người lành không quệt vào mình Nhưng sự thể hoàn toàn ngược lại Người mù vẫn ngã chỏng kềnh Cơn giận dữ người mù trong đêm tối - Thong manh ư, không thấy ánh đèn sao? Xót xa buồn người lành khẽ bảo - Đèn anh đã tắt tự lâu rồi. DẠ THẢO PHƯƠNG Ngày thứ ba Dưới mặt trời tháng Mười Một Dưới những tán cây xà cừ trổ hoa Dưới những xe ngựa yêu chở người yêu Dưới những cơ hội công việc, những nghĩa vụ đạo đức, những nguy cơ bị chia sẻ hoặc phán xét Dưới tất cả gánh nặng của một ngày thứ ba Không thánh thiện Không thơ mộng Tôi yêu Bằng một trái tim đàn bà Trái tim nặng nhọc Một bước đập Một bước đau Tôi khóc người tôi yêu Bằng máu những con tôi chưa ra đời Tôi mang người tôi yêu Lên Ngọn Đồi THÁI DOÃN LONG Con dã tràng Gửi Tạo, An, Chính và M "Một giọt đọng âm thầm tiếng khóc Thành kim cương hạnh phúc con người" VIỆT PHƯƠNG Kể chi câu chuyện ngày xưa Thương con dã tràng xe cát An ơi chiều nào ta hát "Thành Vinh khói lửa ngút trời" (*) Trách chi cái thời nông nổi Ta đi có hẹn gì đâu Biển động chân còng bối rối "Người thương cho nhắn đôi lời" (*) Giận mình một thời trai trẻ Phiêu du nào ngỡ dại khôn Cổ tích phũ phàng dâu bể Kể hoài phượng cháy tiếng ve "Thời ta bao nhiêu câu hỏi" (**) Trả lời đâu dễ Tạo ơi Dã tràng vẫn hoài chở cát Xót xa viên ngọc bể sâu Canh cánh bên lòng quê Nghệ Ngọc xưa lẩn khuất đâu rồi? Câu ví nhọc nhằn nghĩa mẹ Đêm đêm thao thức nhớ về Chuyện cũ dã tràng ta học Chính ơi nghĩ tới nao lòng Chỉ có tình đời tươi thắm Tạc chúng ta vào tháng năm. 6-2000 ----------------------- (*) Ý thơ trong nhạc Quốc An (**) Ý thơ Nguyễn Trọng Tạo NGUYỄN QUÂN Huế và tôi (Với Nhân) ... Áo ai tím một khoảng chiều Mà ta nghe đã liêu xiêu thật rồi Dường như em nhuộm hồn tôi Để cho thương nhớ một thời đa mang Đồi thông nắng xế Thiên An Tiếng con chim nhỏ lạc đàn kêu thương Tay người dăng mắc tơ vương Tìm em khắp nẻo mù sương luân hồi... Chừ về với Huế... và tôi Câu thơ tím lặng rối bời ruột gan Huế 5/6/2000 NGUYÊN QUÂN Biển gọi Gió chuốt lên em từng phiến tóc mềm Bơi ngửa mặt qua bãi chiều thắp nắng Biển Nha Trang một lần ta ghé lại Ngồi một mình mắt ngóng xa xôi Sóng xé vần thơ thành bọt nước Ném ra khơi trên những chiếc thuyền chài Con ốc già nằm mơ thời trai trẻ Gậm nhấm vị buồn trong chiếc vỏ cô liêu Buổi cơm chiều, em gọi về xa lắc Ta cứ mải đi theo tiếng biển thì thào Nắng chợt tắt và triều dâng hun hút Con đường về xóa trắng dấu chân xưa Trại sáng tác Nha Trang 5/2000 NGUYỄN THIỀN NGHI Thu Lúa non bẻ cong cánh cò Chiều về sủng bước chân trâu Đồng xa trải từng ô gió Mây lam giăng mấy nụ chiều Mùa thu in áo cơn mưa Dọc đường cây giăng lá ốm Cánh diều căng trong trí nhớ tháng năm Loáng thoáng bờ mô theo khói bếp Hơi lạnh gạch đá thì thầm Cây giỏ bóng mình trên nước Môi mẹ ngậm nắng mùa qua Thả từng tích xưa bên lửa Gánh từng gánh gió qua sông Vườn nhà trong ánh xửa Hoa cúc nứt nụ vàng mong Tiếng cười vỡ ra thu mới NGUYỄN NGỌC HÓA Chợ tình Sa Pa Lần đầu lên Sa Pa Rượu mật ong mấy chén Lỡ say quên lời hẹn Đêm chợ tình tìm em - Rượu Sa Pa dễ say Người Sa Pa dễ mến Đêm chợ tình có đến Nhớ đường về nghe anh! Rượu Sa Pa đã uống Người Sa Pa về đâu Tìm em như tìm sao Phiên chợ nào lại gặp - Rượu Sa Pa đã say Người Sa Pa khó mến Trách ai quên lời hẹn Tìm em ở phương nào! (137-07-00) |
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình