Hồ Tấn Phong - Nguyễn Loan - Hà Nhật - Nguyễn Minh Khiêm - Bạch Diệp - Ngàn Thương - Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Lê Viết Xuân - Nguyễn Thiền Nghi
Ảnh: internet
HỒ TẤN PHONG
Nghĩa trang Trường Sơn
Nghĩa trang lặng thinh
Những bia mộ lặng thinh
Trưa Trường Sơn gió lào như thổi lửa
Những linh hồn trên cây nhang cháy đỏ
nhìn ta lặng thinh.
Dòng người về đây đứng nghiêng mình
Bỏ lại phía sau những đỏ đen, cay đắng
Đối diện lòng trước bao la mộ trắng
Là dấu hỏi lặng thinh
dấu lặng cuộc đời.
NGUYỄN LOAN
Miền cổ tích
Em đội ca dao
đi vào miền cổ tích
Vầng cô đơn phát sáng quanh anh
Nỗi nhớ đi hoang
trở thành bi kịch
Dẫn dắt câu thơ lạc giữa cõi… buồn
Sáng nay
Ta về dự đám cưới mùa thu
Chẳng hiểu vì sao hoa cỏ may lại khóc?
Chẳng hiểu vì sao bầu trời dịu êm
Đất thì bão lốc?
Em lại đội ca dao
đi về phía… trăng rằm
HÀ NHẬT
Hát ru chân trời
Trời bỗng đổ mưa
Và bỗng mất chân trời
Chỉ còn ta buồn như đảo vắng
Chỉ còn ta buồn ôm giọt nắng
Chân trời ơi… chân trời ơi…
Có còn chăng sau làn mưa xa xôi
Một giọt nắng của chân trời đã mất
Một giọt đắng của tình yêu đã tắt
Chân trời ơi… chân trời ơi…
Có còn chăng sau làn mưa xa xôi
Một tiếng bước của người đi… rất nhẹ
Một giọng nói của người… rất khẽ
Chân trời ơi… chân trời ơi…
Ta muốn ôm cơn mưa vào lòng
Ta muốn hôn cơn mưa lên mái tóc
Ta muốn hôn cơn mưa lên khuôn mặt
Chân trời ơi… chân trời ơi…
Hãy cho ta nắm lại bàn tay
Để chân trời sau cơn mưa là thật
Để chân trời sau cơn mưa đừng mất
Chân trời ơi… chân trời ơi…
NGUYỄN MINH KHIÊM
Cách nghe cỏ hát
Tôi cứ đi trên con đường chưa nhìn thấy
vỡ ra những âm thanh lạ lẫm
xuyên vào hang động gió âm u
không biết trước một mùa gặt hái
chạm mặt thời gian những chùm gai nhọn
chạm vân gỗ thức nghìn năm tuổi
không nhớ hết rìu rựa văng ra
vằm lên trán bao nhiêu sứt mẻ
trắng tay
chợt nhận ra hướng mình xuất phát
Chẳng có nghĩa vụ gì phải sang đến bên kia
nhưng giấc mơ quất vào tôi quyết liệt
không được dừng lại
khuôn mặt tôi tên tuổi tôi phải nhặt dọc đường
phải đào bới kiếm tìm cắt gọt giần sàng mài giũa
không có chỗ đánh dấu trước cầu vồng sẽ mọc
da thịt và nỗi đau ghi lại cuộc hành trình
đó là cách viết vào gia phả
giọt mồ hôi biết ngẩng đầu lên
đó là cách
để nghe
dưới chân mình
cỏ hát
BẠCH DIỆP
Chiếc giày của Cinderela
Trên tay nàng là chiếc giày gỗ nhỏ
Anh tặng một giấc mơ xót buồn từ ngàn năm trước
Ngày từng ngày nước mắt nàng màu nâu thành màu đen
Ngần ấy năm một cái tên
Ngần ấy năm
Trong ngực một mùi hương điểm chỉ
Nàng đi qua những thành phố mùa đông
Dốc đá quanh co, bờ biển trăng, chiếc cầu không tay vịn
Những vườn tược mùa đến mùa qua
Với một nụ hôn trên đỉnh trán đưa đường
Với lời hứa một chiếc giày thứ hai cho bàn chân vết tích
Người ở đâu giữa những đám mây
Một lưng áo vừa lạ vừa quen như tan vào ánh sáng
Một ánh nhìn ôm khuôn mặt run lên vì nước mắt
Một dấu tay trên tách trà là dấu tích
Biết đâu người từ hè phố bước qua
Từng đêm lại đêm
Nàng vẽ khuôn mặt người bằng mười đầu ngón tay của một kẻ mù
Những ngón tay run lên run lên
Nàng khóc khi tiếng gió thì thầm rất quen
Em gầy quá
Nàng vẫn đi về nơi con dốc phía sân ga
Sau lưng những mùa lá rụng
Chờ một con tàu
Chở đầy ánh sáng.
NGÀN THƯƠNG
Mặc niệm
Ai cũng muốn
vun quén
những phù du hạnh phúc
dẫu cánh cửa thời gian vốn hẹp
vẫn cố cười hay khóc
bước lên thập tự
dang hai cánh tay
hít thở vô lượng đất trời
đâu biết dưới chân mình
phút mặc niệm tràn qua
bóng ngày đã thức
gọi đêm về
dã dượi suối khe
Nhiều khi ảo tưởng
ngày loài người tận thế
đến thật gần bên huyệt mộ
sống dật dờ
sao chẳng thấy ai yêu
bất giác buồn trong ngấn lệ
vốn đã khô
từ năm tháng bọt bèo
Nhiều khi
nghe tiếng chuông Thiên Mụ
tan theo từng giọt sương khuya đẫm ướt
từng bậc cấp
nằm nghe gió hát
vầng trăng
cổ tự thượng nguồn
vắt dải lụa mềm
bến Tuần xa thẳm...
PHAN LỆ DUNG
Lá vàng bay
tôi trở lại nơi này
không có anh
nắng không rơi trên cây khế
có tiếng gió thổi trong bụi cây cà gai
tháng tám
vương chút buồn trên cỏ
lá đổi màu
bên kia vườn
con chim keo màu xanh
gật gù gọi bạn
nhói lòng cỏ may
anh ở xa
một ngày hai ngày
và biết bao ngày nữa
căn phòng cửa sổ nhìn ra
lạnh
hoàng hôn buồn như khói
có lẽ bầy én trên cao
bỏ rơi trời xanh
đi nghễ
xuống đồi ngắm hoa
mưa trên miền đất khác
gió thổi ngẩn ngơ trên mái nhà
con chuồn chuồn nhặt vội
mối tơ tình giữ kín
ai thả cánh hoa màu trắng
lạc loài
dưới ao
Anh ơi, chuyện tình mình anh cất giữ
hay đã đánh rơi
mùa thu dịu dàng ngả vai vào lá…
NGUYỄN HỚI THỌ
Bồng bềnh
Trong đêm đồng xanh
Tôi đã nghe năm người đàn bà hát
Tên các bài không còn nhớ hết
Nhưng bồng bềnh tôi…
Bồng bềnh mặt hồ
Bồng bềnh sông trôi
Bồng bềnh cuộc tình trong câu em hát
“Người tình quê, ơi người tình quê”.
Chẳng ai trong năm người là ca sĩ
Nhưng boléro thấm đẫm từng lời
Họ hát bằng hồn ngày xưa Hoàng Thị
Đã theo chồng, tình lỡ vẫn mang theo
Tháng sáu mưa những khúc ca buồn
Tôi có người em Vỹ Dạ
Thu quyến rũ đã xa
Trăng Bến Ngự câu thề vẫn đợi.
Những bài hát chuyền qua nhau
Không có mùi son phấn
Nỗi nhớ ai na ná của mình
Người hát bồng bềnh, bồng bềnh câu hát.
Trong đêm đồng xanh
Cùng bạn bè tôi nghe và hát.
Lắng hồn vào âm thanh
Bồng bềnh vào âm thanh
“Người tình quê, ơi người tình quê
Có nhớ xin trở về…”
LÊ VIẾT XUÂN
Người thơ
Có một người ẩn hiện trong tôi
Lúc đứng lúc ngồi
Chẳng khi nào đi cả
Vừa quen vừa lạ
Lúc khóc lúc cười
Lúc lặng tiếng im hơi
Khi ra rả lên đồng nhảy múa
Có lúc êm như lụa
Có khi cứng như gỗ
Điều nên quên lại nhớ
Cái cần nhớ lại quên
Thật khó gọi tên
Cứ như ma ám
Bạn nào phải bạn
Có lẽ Người trời
Bất chợt Nàng Thơ cất tiếng chào đời
Người kia biến mất!
NGUYỄN THIỀN NGHI
Vết tích
Mặc chiếc áo nỗi nhớ
Đi hay về cũng thế
Nhẹ hơn nắng
Nặng hơn mưa
Chạm góc nào
Cũng lên men cơn say
Đôi lúc bước qua ngày
Bằng đôi chân tiềm thức
Khi dự báo cơn gió mùa
Em bỏ quên trên cái giỏ cơn áp thấp
Tặng tôi
Làm cái cớ thở dài
Để lại tôi mảng khuyết tật
Soi mình vào
Không thấy tôi xưa
Không thấy ngày vui ngày buồn tròn trịa
Không thấy thuở em bòn mót niềm tin để tập đứng lên
Xót tay vét tận nỗi xa bằng ngón đơn ngón lẻ
Mới cảm nhận được những gì đã mất và những gì tiếc nuối va
chạm
Phát ra điệu kèn ai oán
Hạnh phúc tôi
Tôi tìm
Trên cuộc đời có người bảo thật có người bảo không
Nhưng những gì đã mất đi vá víu cái đang có
Hành hạ nhau
Nên thấy em như nhật nguyệt đổi màu
Ám vào giấc mơ tôi
Hóa cơn mộng du
Đi nhặt vết tích dán vào bóng trước và sau
Để ngẫm về cuộc người bắt gặp
Tựa vai mà đi
(TCSH341/07-2017)
...Ngoài kia mưaThầm thĩ hát trên cây lan hồ điệpLoài hoa nở hai bông một lầnTôi khóc...
Nguyễn Thị Kim Ngân - Trịnh Hoài Giang - Dư Thị Hoàn - Lê Thị Mây - Huỳnh Quang Nam - Trần Thị Bích Liên - Phan Văn Khuyến
Nguyễn Đăng Việt - Nguyễn Xớn - Nguyễn Thị Ngọc Hà - Đinh Thị Thu Vân - Nguyễn Thị Phước - Hồ Thế Phất - Nguyễn Lãm Thắng - Nguyễn Tấn On - Thái Doãn Long - Nguyễn Thiền Nghi - Lê Hưng Tiến - Lê Ngã Lễ - Đinh Hạ - Nguyễn Quân - Phạm Doãn Thị Mãi - Phạm Vân Hiền - Đào Duy Anh
HOÀNG VŨ THUẬTTrên các bậc thang thơ hiện đại, ta gặp nhiều gương mặt trẻ, có người đang ngồi trên ghế nhà trường, nhưng cũng không ít nhà thơ thuộc thế hệ trước và sau năm 1975. điều ấy chứng minh đổi mới thơ ca không dành riêng cho thế hệ nào cả. Những gì đang diễn ra sôi động trong nhịp điệu thời kinh tế tri thức đòi hỏi nhà thơ chuyển đổi thi pháp sáng tạo. Thơ không thể đứng yên thông thả, nhâm nhi mặc cho cuộc sống cuồn cuộn như cơn lốc.
Luôn biết điều - Trước mùa mưa lũ - Tiếng hót mở mùa
Trần Thị Nương - Vi Thuỳ Linh - Châu Nho - Từ Nữ Triệu Vương - Trần Hoàng Phố - Nhụy Nguyên - Nguyễn Ngọc Phú - Tôn Phong - Phan Văn Chương - Thanh Tú - Trần Kim Hồ - Phan Thành Minh - Huy Trụ - Nguyễn Việt Tư - Vĩnh Phúc
...Chị Dậu mới bán chóTrả nặng lãi chưa xongĐành bán Tý bé nhỏĐể cứu lấy mạng chồng...
Trên tầng bốn và thực đơn hình chiếc quạt - Khoái cảm chưa đặt tên - Bản nháp bên lề cuộc sống
Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Thị Thái - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Loan - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Đăng Việt - Nguyễn Ngọc Hưng - Vân Hạ - Lâm Thanh - Đỗ Văn Khoái - Võ Thị Hồng Tơ - Chu Sơn - Mai Ngọc Thanh - Ngọc Thùy Khanh
Lê Vi Thủy - Huỳnh Thúy Kiều - Thái Kim Lan - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nhất Lâm - Nguyễn Thúy Vân - T.N. Thu Thủy - Ngô Thị Thục Trang
Nguyễn Thiền Nghi - Lê Thái Sơn - Nguyễn Ngọc Phú - Lam Kiều - Đặng Thị Kim Liên - Văn Lợi - Trần Tịnh yên - Trần Hữu Tâm Phương - Lưu Ly
Tên thật: Bùi Thị Tuyết NhungTên thường dùng: Bùi Tuyết NhungSinh 22-10-1978Tốt nghiệp K6 Viết văn Nguyễn Du - Trường Đại học Văn hoá Hà Nội năm 2003
tôi gắng vẽ hình tôi giữa cuộc đờibằng cây bút của những giấc mơ.có thể thấm tràn máu đỏhay có thể khô cong...
Anh đã đến cùng tôi giản dịChia hạt cơm thơm, chia củ sắn bùiChia đêm chung hương, chia chiều ly biệtVà chia nhau kiếp sống làm người...
Gió mong manh mắt xanh màu ẩn tiếng yêu bản thế ngút ngàn...
Ô kìa trăm năm đá núi, trăm năm mây ngànTrăm năm gió bụi thân viễn xứTrăm năm tiếng hạc nghêu ngao...
Ngân Vịnh - Lê Vĩnh Tài - Đinh Thu - Phạm Thị Anh Nga - Vĩnh Nguyên - Thế Hùng - Lê Anh Dũng
...Con quì lạy Phật bao laCúi đầu lại thấy chữ Ta cúi đầuChuông gần vang tận đâu đâuSen trong bình cũ nhìn nhau mỉm cười...
...Mộ chồng một nén nhang gầyCon hai nấm đất bên này, bên kiaThắng thua ngủ dưới mộ biaVô danh kia nữa thì chia cho đều...
… Đêm naytôi chơi chọi cỏ gà cùng em giữa lờ mờ sáng tốibên thì thầm tâm sựvà đổi ngôi rất thành thạo…