Nguyễn Hưng Hải - Nguyễn Thiên Chương - Nguyễn Trường Thọ - Nguyễn Tuất - Quách Thành - Phương Uy
"Phố mới" - tranh của HS Lê Văn Nhường
NGUYỄN HƯNG HẢI
Viết sau bão
Những ngư dân đi đánh bắt xa bờ
Vì con nhỏ mẹ già phía bờ trông cả vào phía sóng
Kinh nghiệm mang theo ngày biển động
Không ai có thể ngờ
Bão đổi chiều ập xuống ngư dân
Khác với mọi lần
Con nhỏ, mẹ già ra đón cá
Biển nuôi sống ngư dân cũng nhấn chìm tất cả
Những trông chờ hy vọng phía bờ mong
Khác với mọi lần
Những con tàu trở về không mang theo chài lưới
Những con tàu trở về không tin còn về nổi
Cơn bão đã tan, con nhỏ mẹ già làng ngư dân vẫn bão
Bao đời rồi vì miếng cơm, manh áo
Trông cả vào ở phía trùng khơi
Biển vẫn vô tư trước bao mạng con người
Không thể trách bão đổi chiều, con tàu trong bão sóng
Tang tóc đau thương nhưng biển là cuộc sống
Những ngư dân vẫn lại phải xa bờ
Kinh nghiệm mang theo từ cơn bão bất ngờ
Nhắc ta cảnh giác
Cơn bão ấy qua đi, còn bao cơn bão khác
Chỉ phía bờ một hướng với nhau thôi
Cuộc sống ở phía bờ trông cả ở ngoài khơi
Không biết trước điều gì vẫn phải ra phía ấy
Kinh nghiệm bão đổi chiều cho chúng ta lớn dậy
Cùng những ngư dân đi đánh bắt xa bờ
NGUYỄN THIÊN CHƯƠNG
Ngôi nhà bên biển
Rồi một bữa anh trở về thăm lại
Khu vườn xưa đầy gió ngợp đồi cao
Con dốc quanh co gợi lòng anh quá đỗi
Tiếng đàn bay qua giọng hát câu cười.
Mười năm lơ ngơ như cánh bèo trôi
Đốt điếu thuốc giữa khuya tàn buốt lạnh
Ngọn gió đời cuốn anh về mấy nẻo
Ngày núi cao, đêm phố thị chập chùng.
Hồn thất lạc qua bao triền dốc dựng
Viên ngọc trai bên bờ biển chớp mi
Sóng xôn xao vỗ quanh vùng đá tảng
Nâng hai tay anh thả một cung đàn.
Rồi đêm xuống nghìn nghìn đêm nguyệt bạch
Gió trầm hương xõa lộng tóc mây trời
Lời Chúa tỏ tự môi người tinh khiết
Hồn lá cây xanh ngát một thiên đường.
Trăng cúi xuống, nước nhìn lên ngưỡng mộ
Bài thánh ca em hát buổi hôm nào
Dắt anh qua bao ghềnh thác nhấp nhô
Chừng tuổi ấy anh quỳ bên chân Chúa.
Sợi tóc rụng do ý người muốn thế
Mộng hoang đàng con lỡ một, lầm hai
Nên con biết ngõ về khung cửa hẹp
Rừng gươm đao, lửa dữ đợi chập chùng.
Con phải chết dưới tay người một nỗi
Kiếm nhân từ vung tới tận đường tim
Con ngã xuống mà không hề hối tiếc
Để trăm năm còn có buổi quay về.
Ngày tháng đi qua mấy dặm sơn khê
Anh vẫn nhớ ngôi nhà bên biển
Trời đầy gió, vườn em đầy tiếng hát
Gieo xuống lòng anh những giọt yêu thương.
NGUYỄN TRƯỜNG THỌ
Truông Bồn
Thời gian năm tháng vô thường
Ngày đau khum gió khói hương neo bền
Gió như lửa cứ bùng lên
Ban mai gom nắng về bên tượng đài
Nắng như hoa cứ đan cài
Sim mua hoang hoải vọng ngoài thâm u
Truông Bồn vọng những lời ru
Lắng hồn liệt sĩ giấc Thu vọng ngày...
NGUYỄN TUẤT
Tự bạch
Tôi bóc tôi trần trụi
Sõng soài...ngã một mình
Giọt bình an hấp hối
Dưới đáy ly lặng thinh!
Tôi vẽ tôi rạng rỡ
Môi vẫn nhếch kiêu kỳ
Bức tranh đời lổ chỗ
Mảng sáng tối vô tri.
Không quen phơi nước mắt
Gió mang đi mất rồi
Sững sờ cà phê đắng
Hạt đường biết mồ côi.
Đành vậy con đường thẳng
Là bước qua nỗi niềm
Tôi cùng tôi lẳng lặng
Cúi xuống gom chông chênh!
QUÁCH THÀNH
Nuối tiếc Một-Mùa-Qua
Cùng Trần Văn Hội-Trần Chi
vĩnh biệt Nguyễn Phi Trinh.
Thị xã một chiều thu
Ba thằng chông chênh bên chén rượu
Trầm mặc
Vọng
vọng một ly
vọng một chén
đũa so bốn đôi
một đôi nằm
Trắng trắng
Đen đen
Tim tím
Lờ mờ
Trời Buôn Hồ bơ vơ câu thơ linh ứng
Ai đó trong mưa
lặng lẽ chở một vòng hoa về cuối vành đai thị xã
Nơi đó
quýt Hương Cần vần thơ thôi ngọt
mãi mãi không hẹn trĩu quả mùa sau
Nơi đó
“Con diều đứt dây”
theo mây trắng về nơi cuối trời
“Con ngựa gỗ” long đinh
im lìm trong nghĩa trang Cao nguyên buồn bã
“Bia Quốc Học”
dòng Hương Giang
vọng tiếng thiên di mỏi cánh khắc khoải lưu lạc không về
Sinh-trụ-dị-diệt
Vãng sanh
Lẽ vô thường
…
Vẫn nuối tiếc Một-Mùa-Qua.
Buôn Hồ, buồn thu 2013
PHƯƠNG UY
Cửa đêm
Anh chọn đêm làm tình nhân
ngày chiêm bao em về ngự
ảo ảnh xuân cuối cùng
nếp gãy ngày xa
mảnh mưa cũ nhảy múa thét gào giữa đêm huyền hạ
nức nở bay qua từng ô cửa xanh xao
anh chọn đêm làm cô đơn
lội ngược con đường
nghe lời gió hát
niềm thinh lặng
cháy kiệt cùng một vũng thanh âm
vành môi im tiếng
anh chọn đêm làm hành trang
mang theo trên hành trình phù phiếm
ngày trôi bâng quơ
em đi đâu?
mặt trời nóng rát trên đầu
nắng mỏi mệt
nhuộm màu tro tháng Hai
sợi thần kinh lắt lay
cơn đau chập chùng bộ não
ánh buồn trổ gai
anh đã nhờ đêm đắp dùm nấm mộ
bên này là ác mộng
những tấm ngày lạ mặt vừa rơi
bên kia
em xa ngút một góc trời
ngày thất lạc
đêm tìm nhau
hút mắt
giọt nước mắt qua xác ngày rã trắng
mai táng nỗi buồn rực rỡ trước cửa đêm.
(SH305/07-14)
ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức