Trần Chấn Uy - Hồ Dzếnh - Thiệp Đáng
Làng Sen quê Bác - Ảnh: internet
TRẦN CHẤN UY
Về thăm quê Bác
Về thăm quê Bác làng Sen
Nhớ thương nhuộm tím những triền núi xa
Tôi đi dọc dải sông xưa
Ngỡ như gặp lại tuổi thơ của Người
Chiếc lá đa thả trôi xuôi
Con thuyền tuổi nhỏ không thôi bập bềnh
Bao nhiêu kiếp khổ lênh đênh
Như chiếc lá giữa mênh mông đất trời
Bác từng ngắm nỗi mưa rơi
Sông Lam mờ mịt một thời đắng cay
Giọt mưa phượng lặng thầm rơi
Như máu đỏ giữa dòng trôi lạnh lùng
Cỏ xanh kín mộ anh hùng
Quang Trung Lê Lợi đã thành chuyện xưa
Bác từng đi suốt chiều mưa
Núi Đại Huệ vẫn xanh mờ, quặn đau
Người dân lành, biết về đâu
Ôi đất nước trắng một màu mưa bay
Bác từng đứng ở nơi này
Ánh mắt Bác dõi chân mây xa vời
Dòng thơ tâm huyết bồi hồi
Giấc mơ cứu nước từng sôi trong lòng
Chiếc lá đa thả xuống sông
Con thuyền nhỏ, mang nỗi lòng đi xa…
Tôi về quê Bác chiều mưa
Ngỡ như gặp lại tuổi thơ của Người
Rặng tre làng vẫn xanh tươi
Hoa dâm bụt nở đỏ trời Kim Liên
Về thăm quê Bác, làng Sen
Nhớ thương nhuộm tím những triền núi xa.
5-1986
HỒ DZẾNH
Rủ em đi chợ Đồng Xuân
Rủ em đi chợ Đồng Xuân
Tưởng như đi giữa bâng khuâng, thuở nào…
Nắng hanh rám má bưởi đào
Chợt nghe hương vị thấm vào tâm tư
Đồng Xuân này lối năm xưa
Anh chưa lấy vợ, em chưa lấy chồng
Nhưng thôi, chuyện cũ - chuyện lòng
Nhắc chi húng Láng, cốm Vòng hỡi em
Hồ Tây dẫu muộn mùa sen
Vẫn còn một đoá y nguyên buổi đầu
Như ngày ta mới quen nhau
Thư đưa hồi hộp, tay trao ngượng ngùng
Nhớ em nhớ đến khôn cùng
Hương sen càng mát, nỗi lòng càng đau.
THIỆP ĐÁNG
Với những con chim câu đậu trên mái phố
Chim
trên cao,
Chúng đậu trên mái phố ấy -
Mặt trời lên như tiếng đồng hồ lớn.
A ha, chỉ là những con chim câu
quen thuộc
Những con chim thân mến đã bay nhiều,
Những đôi cánh không biết đến sự ràng buộc.
Trong mắt chúng có những đồng lúa, những bãi biển, những đoàn tàu, những em bé học trò, hay những đồi thông vi vu;
A ha, trong mắt chúng có những người thợ dệt,
Hay chóp đỉnh nhà thờ, hay tượng chúa Giêsu.
Nhưng thực tại, chúng đậu trên mái phố,
Không có bão dông
Không có những cơn lốc ném liệng những lưỡi dao lá mỏng.
Không có ai ngoài tôi
miêu tả chúng như những nốt móc đơn
Và cô bạn trẻ của tôi rất dễ xúc động,
Và cô ta yêu thích các họa sĩ vẽ tranh phong cảnh,
Mỗi sáng đi làm cô ta nhìn thấy những hình khối bé bỏng và thánh thiện
Ở trên mái phố nhỏ rêu ấm.
12-1986
(SH25/6-87)
THANH THẢO
DUYÊN AN
NGUYỄN THÁNH NGÃ
VŨ TUYẾT NHUNG
HUỲNH MINH TÂM
ĐÔNG HÀ
THY NGUYÊN
TRẦN VĂN LIÊM
ĐINH TIẾN HẢI
Nguyễn Hữu Quý - Bùi Sỹ Hoa - Nguyễn Đức Hưng - Trần Huy Minh Phương - Hoàng Vũ Thuật - Lâm Bằng - Tô Ngây
NGÔ QUANG HUỆ
NGUYỄN QUÂN
Những câu thơ của Trần Việt Hoàng như áng mây không ở lại mà điểm xuyết bóng mình trên dòng thời gian. Hình ảnh thơ là thế mạnh trong thơ Hoàng, soi thấy giấc mơ hao gầy, chái bếp của mẹ, lũy tre sân nhà, mái rạ tẩm đầy nhớ thương, soi thấu “tiếng chuông vọng mòn đỉnh núi”.
KIM LOAN
LÊ HẢI KỲ
VÂN PHI
PHAN LỆ DUNG
LÊ VIẾT HÒA
Võ Kim Phượng - Nguyễn Hồng Vân - Huỳnh Thị Quỳnh Nga - Ngô Mậu Tình - Vĩnh Thông
TỪ HOÀI TẤN