Đông Hà - Lê Tấn Quỳnh - Vũ Dy - Đức Sơn - Lưu Xông Pha
Tác phẩm MỘT THOÁNG SÔNG HƯƠNG của NSNA Nguyễn Văn Dũng
ĐÔNG HÀ
Thương
Ngồi trông con nhện giăng tơ
Gửi chăng theo nỗi ngẩn ngơ chân cầu
Ngồi thương nước chảy quên sầu
Có bông lau bến giang đầu nở hoa
Một đoàn cò trắng bay qua
Có em giữ lại hạnh hoa cho đời
Leng keng vỡ mất nụ cười
Từ em tôi xuống làm người cô đơn
Từ đây hoa cỏ rất buồn
Nở chan chứa nở, sầu tuôn trĩu sầu
Có tôi hát đúng một câu
Rằng thương thì cứ qua cầu vẫn thương...
Mơ
Làm người trỉa bắp bên sông
Gieo hạt lép, lại chờ mong bãi đầy
Thôi trời cả gió nhiều mây
Bờ kia mải nhớ, cây này mải hoa
Rồi mơ ta lại cùng nhà
Gieo hạt lép, nở thành ra đủ đầy
Xòe đôi mình bói chỉ tay
Không thương sao nói đôi này sánh duyên?
Thôi thì mình đã thuyền quyên
Kia đừng thả hạt ưu phiền ra gieo
Biết rằng nước chảy hoa theo
Chúng mình quá giấc chiêm bao mất rồi.
Trả mây gió cuốn về trời
Mình ta ngồi hát thảnh thơi con đò...
LÊ TẤN QUỲNH
Như vòm mây cũ
Và những khuôn mặt cũng không còn thấy nữa
Trong cái loãng tan đỏ ối cơn mưa
Nơi những ký ức chẳng giống nhau
Chia những miếng mùa đang tới
Ta lặng thinh gom bầy tro cuối cùng
Vùi trên cơn nồng của đất
Nơi có những bàn chân đi loạn
Đến cái xoay mình cũng rạ rơm bỏng rát
Và những khuôn mặt cũng không còn thấy nữa
Như ta như người như anh như em
Như một vòm mây cũ
Bay chưa qua ánh đêm...
Đôi khi
Mình cũng chỉ là đom đóm
Bay cho hết hoang vu
Rồi cuối cùng vỡ vụn
Trong đêm mối mọt những giấc mơ...
Trắng
Những xanh rồi không kịp trở lại
Trên cánh đồng thiêu đốt mùa tôi
Nơi mở toang những hỗn nhiên mặc cả
Đẩy mây đi loang trắng góc trời
Mắt đã ngập sâu trong màu chiều rất vội
Thờ ơ xem cọng cỏ nuốt tên mình
Và gió
Đau sau một đêm ngã rớt
Đã tự hồi sinh
Nhưng những xanh vẫn không kịp trở lại
Trong vũng ngày xưa xao
Khi ta đi qua cái buổi chiều bóng chuốt
Thôi lại tự mình nhớ nhau...
VŨ DY
Dọc đường mưa tháng sáu
1.
ngang thềm xưa buổi nguyệt tàn rớt xuống
ngoài khuya đang vũ điệu sông trôi
cơn mưa cô đơn hơn em ngày bước tiễn đưa tôi
về ướt lạnh phố cũ
những trật tự trong căn phòng hôm qua không về khép cửa
đã tan hoang và đảo lộn lâu rồi
2.
ngang qua rừng trưa thẫm xanh như lời nguyền
ta ngập tràn trong tháng năm chờ đợi
ai tiếc chiều lau lách trôi đi
để đêm hoang người về lạnh buốt
gió thơm như ý mộng cuối ngày
3.
ngang một sớm mai
thấy bóng mình trong mắt buồn người ngồi đợi biển
ta mang hoài nỗi cô đơn ngư phủ
bên xác thuyền mục trơ nằm mơ chân triều xa lắc
dẫu biết ngày mai sóng chắc gì trở lại
người vẫn nuôi hy vọng
mặc đám vỏ sò chìm sâu lặng lẽ chết riêng mình
4.
ngang miền mây vô định
bên ly cà phê tưởng đang mơ mộng
chiều nay đau nhói gót sông dài
chiều nay tự hỏi
ta hoài phí bao nhiêu về một thanh xuân kiêu bạt
đêm tường vi tàn theo mưa nhiệt đới
nghe đường khuya gió bạt phía không người
ĐỨC SƠN
Uống cà phê quán chợ
(Nhớ cố họa sỹ Nguyễn Tuấn)
Bạn tôi chưa về sớm sương
Con chim chưa bay về
Đậu trên bức tranh bạn vẽ
Lặn vào xa xôi
Cà phê uống trầm ngâm
Đông đúc mà thiếu vắng
Đường xa lắm mà bạn chưa về
Bạn chưa về mình tôi đơn độc
Xộn rộn ngày phiên chợ lao xao
Bức tranh bạn vẽ thiên đường hoang tưởng
Con đò cắm sào, nôn nao con đường
Ly cà phê nóng trên tay
Hương cà phê thơm đắng môi run
Không gian phẳng như dòng nước mát
Quê hương đầm phá bạn xa lâu rồi !
Về bến chợ, nhớ người họa sĩ trầm thâm quầng mắt
Bạn tôi, bức tranh vẽ còn dang dở
Còn đôi quang gánh mẹ ngồi bán mua
Đâu rồi thiếu vắng làn sương mỏng
Đây thân quen và cây cọ bảng màu
Giữa không gian ồn ào
Tình yêu lưới chài cây cọ miết
Thủy chung con đò
Xứ sở ánh nước
Vun vút trời mây…
Giọt cà phê câm nín
Nhớ lặng giữa quán chợ tri âm
Uống cà phê ngồi lại thuở xa xăm
Chiếc bóng dài, tìm nhau năm tháng
Bạn tôi sao lại bỏ bức tranh buồn, vui, rạo rực
và không sao chép sắc màu thừa thãi
Long lanh giọt
Sao lại bỏ quán chợ họp đông
Còn lại hắt quầng tăm tích
Nò sáo, đầm phá vơi đầy
Uống suông ly cà phê đen đặc
Thuở ban đầu nuốt thấu tâm can
LƯU XÔNG PHA
Mộng
Ngủ không cài then giấc mộng lẻn ra
Vào nhà khác không gõ cửa
Ngắm cô độc ôm cô đơn nhàu nhĩ
Nhà rộng thênh chứa bao nhiêu là
Nhưng chỉ một giấc mộng
Trói chặt để vẫy vùng
Không dấu hiệu cơn say nhưng có hiện tượng ảo
Thơ trở mình xé rách cô liêu
Giấc mộng vào nhặt nhịp tim lẻ loi
Gom đống suy tư vương vãi
Tháo nút thắt rối ren lau sạch bụi chân trời
Những cảnh tượng lầm than bị đóng đinh câu rút
Tấm eo thon trôi trong tiếng trẻ bồng bềnh
Sợi tóc giăng từ sau ra trước
Mộng nhỏ mộng to hạnh phúc ướt và khô
Và những nụ hôn phơi đến nhăn nheo
Lờ mờ nét phác
Ba giờ sáng còn loay hoay dọn dẹp cho đến khi cuồng dại rã rời
Mộng sóng xoài ôm mộng
(TCSH388/06-2021)
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê