Nguyễn Hưng Hải - Nguyễn Giúp - Nguyễn Thiền Nghi - Vĩnh Nguyên - Trần Thị Tường Vy - Từ Hoài Tấn - Lê Ngã Lễ - Ngàn Thương
Minh họa: Nhím
NGUYỄN HƯNG HẢI
Chiếc thuyền giấy ngày nào
Chiếc thuyền giấy ngày nào trong vại nước
vẫn trôi trong tưởng tượng của ta
trên chiếc thuyền không có người chèo lái
ta thả thuyền từ lúc mới lên ba
Trong tưởng tượng về sự nổi, sự chìm không ai nói ra
không bền không bờ không định hướng
chiếc thuyền giấy ngày nào trong tưởng tượng
nhắc ta về bờ bến lúc ra khơi
Ước mơ của tuổi thơ tìm kiếm những chân trời
nhắc ta về lực cản
nhắc ta về hướng đi và rào chắn
trò chơi của ngày nào đâu đã hẳn trò chơi
Cái vạc nước có chiếc thuyền tuổi thơ đã vỡ lâu rồi
đã lâu lắm không còn ai đựng nước
nhưng nhờ chiếc thuyền tuổi thơ ta biết được
đâu sự nổi, sự chìm
đâu những bến bờ xa...
NGUYỄN GIÚP
Màu biển
Hết con đường này là biển
ta được nghe sóng thở
nhưng nghe trái tim mình kể chuyện
Có một ngọn gió vừa qua
hát cho tôi nghe bài hát về tình yêu của muối
em ngọt ngào
Có một cánh chim bay đêm
nói với em về một loài sâu bọ
đã yêu đường cùng
Có một bờ thật mịn
đặt tay tôi lên làn da thiếu nữ
em ngại ngần
Có một vì sao
kể em nghe chuyện những vì sao khác
tôi nhìn vào mắt em
Có một đôi giáp xác
nói với chúng tôi về lũ còng dại dột
sóng liếm bờ
Hết con đường này là biển
có thể những giấc mơ
đều xanh như thế!
NGUYỄN THIỀN NGHI
Mùa ve
Tiếng ve ướt gió rơi vai
Hồi ức khô lại se sợi quay về
Những dấu cảm vật vờ mọc nấm
Ăn mòn chiếc bóng âm dương
Mái tóc lau
Bờ bụi trắng đông xô gió bấc
Ngón tay mốc
Quay lên không
Vòng vòng buồn
Vò nát mặt ngày
Vò nhàu đoạn người đã mỏi
Lời chối từ khập khiểng
An trú trên bàn chân
Đôi mắt mờ đánh lửa hồi sinh
Một mùa qua
Không còn trở lại
Vỡ tiếng ve già
Chen lên xe gió
Dựng từng góc đứng bất an
Xa dần nguồn cắt rốn tuổi
Đồng lá khàn chuỗi ho cong
VĨNH NGUYÊN
Trước bàn viết
Trước bàn viết của tôi
Tượng Phật A Di Đà thanh tịnh trang nghiêm
Tượng vũ nữ Chăm uyển chuyển ôm bình nước
Ảnh Nhà thơ Phùng Quán
Ảnh Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Và bình hương, bình hoa với sáu bông vàng đỏ trắng mới cắm là
vừa mút mặt bàn
Ai cũng thấu uy danh các vị
Đức A Di Đà đau đáu trì độ chúng sanh
Vũ nữ múa nước mà chăm chắm sợ đổ nước
Quán cắm cúi viết Lời mẹ dặn, Chống tham ô lãng phí - những
khúc xương khó nhằn khi ấy chưa ai dám nhằn…
Sơn đeo kính gọng nâu lãng tử Như cánh vạc bay, Lời buồn thánh…
đã gióng hồi chuông cảnh tỉnh “Một ngàn năm đô hộ giặc Tàu”
Thế gian nhiều trí thức, người tài
Nhưng đạt Thiện - trí - thức, Thiện - người - tài thì còn ít lắm!
Với những danh đức trên cũng vừa đủ cho tôi thệ nguyện hồi hướng
về một cõi Giác tha
Chẳng phải bàn viết tôi chật
Thật lòng là tôi không còn muốn bưng đặt thêm ai…
TRẦN THỊ TƯỜNG VY
Giờ vàng
Mênh mông sông nước đôi bờ
dựa tường trong trẻo tôi chờ đợi tôi
gần quyến luyến - xa bồi hồi
giờ vàng hoàng hậu lên ngôi cơ đồ
như vầy cũng một bóng mơ
và rồi cũng thế vài tờ lá khô
đâu trong nét bút mơ hồ
dáng cây dáng đá còn ngờ dáng ai
trăm năm hạnh phúc làm người
nghìn năm rực lửa không lời nhớ nhau
đợi tôi hay đợi nỗi sầu
ngần này Em khoác cẩm bào đợi Anh
22/2/2015
TỪ HOÀI TẤN
Khúc ngày thường
Mỗi ngày tôi thường đi qua đây
Dưới con đường những hàng cây cụt đầu
Đến cùng cuộc hẹn
Ai thì thầm đâu đó nghe vẳng bài tự tình
Nhớ một người đã xa một người đã khuất
Bạn thân mến tôi cũng có một mối tình
Để vỗ về ru cùng năm tháng
Để mỗi ngày tôi vui với lời nói ấy từ đôi môi ấy
Để mỗi ngày tôi chìm trong đôi mắt ấy
Để quên và nhớ từng ngày
Như mùa xuân vẫn thường hằng quay về đúng hẹn
Cho cuộc đời trang mới tinh khôi
LÊ NGÃ LỄ
Giấc mơ của biển
Con sóng vỗ ngàn năm vẫn thế
Cứ ầm ào trong khoảng trời không
Mong manh chân bước trên đời sóng
Thì thầm như cát ngủ giữa miền em
Sóng vỗ vào nhau
Ướt mái tóc đời
Gửi vào đêm tiếng vọng
Nghe xôn xao giấc mơ của biển
Khỏa thân nằm đếm những vì sao rơi
Tia nắng muộn dưới lòng sâu
Thắp ngọn tình biển gọi
Ngửa mặt nhìn trời
Thao thức nghe mơ hồ tiếng sóng
Con dã tràng se cát
Giấu tình câm
Mưa lăn tăn bầm tím con mắt sóng
Giấc đêm dài trong cõi mênh mông.
NGÀN THƯƠNG
Tình phố núi
Tưởng nhớ nhà thơ Kim Tuấn
Mỗi mùa sang chợt nhớ
bài ca của một thời
mênh mang tình phố núi
Những bước thầm… xa xôi
Tôi về đây hoài cảm
dáng em trên dốc chiều
trời cao nguyên nắng gió
vạt áo người liêu xiêu
Đồi thông mưa lành lạnh
lòng lữ khách bâng khuâng
mây ngàn trên lũng thấp
sương như mộng bay tràn
Tiếng kèn ai vừa trỗi
chạm vách đá rêu mờ
“tay đan sầu kỷ niệm”
len vào hồn vu vơ…
(SH316/06-15)
...Hãy mở các cửa sổ hồn mìnhCho khúc ca biến tấu dâng dângĐừng nguỵ trang mình là người hạnh phúcĐừng đóng đinh trên thập giá tình yêu...
...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi mà nhìn bàn chân!...
Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.
Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến
...Mặc cho đất bận nâu, trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu một khát vọng yên bình...
...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...
...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...
...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...
LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...
LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.
Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan
...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...
Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga
Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy… *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh
Vân Long là tạng người thơ không chịu cũ. Nhà thơ luôn ý thức được việc làm mới mình để có thể đồng hành với nền thơ đương đại và nhịp thở nóng hổi của cuộc sống thường nhật.Dù là trữ tình tự sự hay nội cảm ngoại quan, thơ Vân Long luôn để lại những dấu ấn sáng tạo - dấu ấn lao động thơ. Vân Long đã từng có duyên với xứ Huế qua “Đêm sông Hương”, “Vườn Huế”... được tuyển chọn trong Tuyển thơ Sông Hương 20 năm...
khi em là vực sâu im lặng tôi pho tượng đá lắng nghe...
...chim chích bay về đăm đắm mắtnghe phế hưng bông lơn ký ức thành xanhrêu...
Nguyễn Văn Quang - Trần Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Ngã Lễ - Mai Văn Hoan - Ngàn Thương - Ngô Thị Hạnh - Nguyễn Thánh Ngã - Xuân Thanh - Phan Văn Chương - Thạch Thảo - Trần Đôn - Nguyễn Nhã Tiên - Đoàn Lam - Tiến Thảo - Đoàn Giao Hưởng
...Cả thành phố lúc nào cũng rậm lờiAnh không thấy tấc vỉa hè nào dành cho mình cả...
...họ mơ thấy Hồ Gươmlà một vò rượu lớnbị bỏ quênbên sông Hồng đến cả ngàn năm...