Thơ Sông Hương 05-2000

15:29 08/04/2010
Nguyễn Khôi - Huỳnh Minh Tâm - Trần Vũ Long - Trịnh Thị Hà Bắc

Ảnh: Internet

NGUYỄN KHÔI


Mưa sông Bồ

                   tặng Trẫn Hữu Nghiễm

Xuôi nẻo Sông Bồ mưa nghẽn lối,
trông núi trông mây thấy Huế đã gần;
thương người ở A Sao, A Lưới,
chưa kịp về lũ khéo cầm chân.

Nhớ bạn hai mươi năm xa xứ
trong cơn mơ về thăm đất ông bà
là chim bồ chao bay tìm hơi hướng cũ
khói cơm chiều... đâu chốn chiến trường xưa?

Ôi thế kỷ ta qua đau thương và bão táp
tiếng quê hương đất khách nhạt phai dần
tưởng sóng vỗ mạn thuyền con cá quẫy
trải lưới lòng ai đó thầm giăng?

Về tới sông Hương trời trong mây tạnh
ngỡ ngàng sao gặp đuôi mắt ai nhìn
Thôi, mình cứ tảng lờ như người vô cảm
mưa sông Bồ còn dội buốt con tim.
                                    Huế 11-9-1999.


HUỲNH MINH TÂM


Nhà thơ


Biết làm sao được
Khi tay phải tôi trồng hoa
Còn tay trái đê mê ngắt lá
Một chân bước lên đường lớn,
Chân kia đất cũ còn vương.
Mắt phải nhìn chốn xa xăm,
Mắt trái chạm phù hoa cát bụi.
Một tai nghe tiếng đàn phong nguyệt,
Một tai vẳng chó sủa chợ hôm.
Biết làm sao, biết làm sao được?
Nhà thơ, nhà thơ
Nụ cười trên má
Nước mắt trong tim.
                 10 - 12 - 1999


TRẦN VŨ LONG


Đồng Lộc


Tôi qua Đồng Lộc chiều nay
Mười ngôi mộ vẫn thẳng ngay từng hàng
Mưa nguồn chớp bể đưa sang
Áo người lạc những đa mang má hồng
Lặng nghe réo rắt hàng thông
Khóc người dưới mộ tang bồng thời xanh
Thoảng thơm hương bưởi hương chanh
Tóc xanh mỏng mảnh đã thành đất nâu
Tháng ngày bom đạn còn đâu
Mà giờ hoa cỏ dầu dầu khói hương
Mộ bia ướt đẫm làn sương
Ngỡ mồ hôi đổ làm đường xe qua
Trắng ngần da thịt dòng La
Ngàn năm vẫn hát câu ca ru người.


TRỊNH THỊ HÀ BẮC


Hoài niệm


Biết là chẳng thể tìm đâu
Cái thời hát khúc qua cầu gió bay..."
Biết là số chẳng gặp may
Trong guồng vũ điệu cuồng say giữa đời
Biết là dẫu đến ngàn khơi
Hào quang một thoáng chơi vơi một miền
Biết là ngàn vạn ưu phiền
Vàng son một thuở vẫn biền biệt trôi
Biết là đâu đó có nơi
Chôn sâu kỷ niệm cái thời một hai
Biết là đời lắm chông gai
Tròn xoe vẫn cặp mắt nai ngỡ ngàng
Biết là chọn kiếp lang thang
Mộng mơ là thứ hành trang diệu kỳ...

Một thời con gái qua đi
Biết là đã hết
                        Thôi thì...
                        Chiêm bao...
Thời gian là ngọn gió chao
Thổi bay những cặp má đào ngát hương.

(135/05-00)




 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười                                    ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép

  • Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi

  • ...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...

  • ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng

  • ...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...

  • ...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...

  • ...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...

  • Linh hồn đã bay...

  • ...Hoa giấy có màu sao không nói...

  • Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.

  • Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...

  • Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng

  • Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong

  • Chừng hoa hồng kiếp trước đã                                           hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa

  • Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng                                             đêm thả

  • Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?

  • Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm

  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...