Vĩnh Nguyên - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm - Hoàng Thu Phố - Lưu Xông Pha - Nguyễn Minh Khiêm - Trường Thắng
VĨNH NGUYÊN
Khúc hát về cây cà gai
Tặng Nhị
Anh
Và em
Và “Cây cà gai dại đêm mưa”
Trở thành khúc hát
Buốt nhức sống lưng anh đến tận bây giờ
Hồi chiến tranh
Anh gặp em trên đồi sỏi tím
Ánh sáng nhập nhòa úp mở bốn bề bom
Chỗ ta ngồi, đâu hay, có cây cà gai
Mưa rây lất phất rồi nặng hạt
Phút đắm say làm sao còn biết
Lưng anh ngả lên cành cà gai…
Giờ em bên kia bờ đại dương thăm thẳm
Chính tay em gỡ chiếc gai - em còn nhớ?
Gai đã gỡ mà em xa anh
Cây cà gai dại đã đành
Sao ta nỡ vô tình?
Ôi, sống lưng anh đến giờ vẫn buốt
Nên khúc hát cây cà gai cũng để hát riêng anh!
HOÀNG VŨ THUẬT
Vô thức
Tôi có một ngày không để làm gì
ngày nằm ngoài lốc lịch
không thấy ngôi nhà tôi ở
cuốn sách cầm tay
một ngày không để làm gì
ra phố tuyệt nhiên chẳng gặp ai
thiếu những vuông cửa ngày ngày thường lui tới
những bảng hiệu mùi thơm quầy bánh sinh nhật
rừng áo trắng bím tóc ríu rít sân trường
một ngày bặt tiếng xe cộ tiếng chửi bới mặc cả
một ngày quán cà phê Nghệ Sĩ im phắc khúc hát Diễm xưa
chiếc ghế em ngồi mơ hồ lá rụng
không ai đọc bản tin cuối tuần
nghe diễn giải nơi quảng trường phòng họp
một ngày trống những đám mây mất hút cánh chim
mặt trời tan vào khoảng không vô cảm
dưới chân cũng có thể là đất cũng có thể là nước
xác máu vỡ tung cuối mùa hoa
không ngả bảy ngả ba ngăn dòng người lướt tới
thử đập tay lên trán
trán tôi bức tường tảng đá tấm gỗ mục
nó không là nó
hét thật to vô ích
âm thanh vừa bật ra khỏi miệng lưỡi đã bị nuốt chửng
tôi có một ngày không để làm gì.
KHALY CHÀM
Thành phố đánh thức chúng ta
câu thơ mùa đông
nghi ngại sự già nua trong mắt những ngón tay
tội nghiệp bước chân tôi thầm trì tụng niệm khúc buồn
dõi tìm linh hồn thánh hóa đường bay của bướm
em ngồi hát ru tôi bên niềm thống khổ
giai điệu ước mơ rực rỡ trên môi cười khát vọng
thời gian mãi vĩnh hằng
ý thức về những cái chết luôn trong veo
mưu toan chui vào não trạng tượng hình nỗi sợ hãi
khi lũ hình nhân khoác áo nhung đen
chúng điên rồ nói lời truy điệu ánh sáng
quá khứ màu tro ẩn dụ tái hiện trôi qua bầu trời
mùa đông đang khép lại cánh cửa bóng tối
chúng ta ngủ mê trên khuôn mặt ban mai
tiếng rú của gió lạnh òa vỡ theo âm vực cuối cùng
nào hay những nụ hoa nở ra nhiều sắc màu ký ức
khi hương thơm ngày mới thật lộng lẫy cho sự trở về
tràn đầy trong hơi thở của từng sợi tóc
thành phố đánh thức chúng ta
hãy khai sinh tên cho nhiệt lượng tình yêu
đã bùng lên ngọn lửa gọi mùa xanh cộng hưởng
HOÀNG THU PHỐ
Thì tự do, thì đôi cánh, thì mộng lành
“Nếu ngày mai bỗng dưng nằm chết”(*)
mùa thu thì chưa về
cái bậc thềm yên nâu mầu khói thuốc
ai đi chợ khuya
mảng tường thầm thì hát
một bài hát mình chưa bao giờ nghe
về gương mặt nỗi buồn
khi cúi xuống
ngày tháng đã hôn mê
nếu ngày mai bỗng dưng nằm chết
phố đang vào hè
một bình thường như bao bình thường khác
một chút ngựa xe
có ai bảo môi hôn như cỏ
ướt những lời thề
nếu ngày mai bỗng dưng nằm chết
-------------
(*) Thơ Hoàng Nguyễn Hải Lam
LƯU XÔNG PHA
Tiếng chim
Trước ngõ tôi thường hứng tiếng chim
Trời phất phơ vòm lá
Tiếng chim khác len qua rọ nan tre dưới hiên
Âm vực rộng dài vướng víu
Như não trạng bình lặng
Bị phân ly bởi dao chùm
Chim bên trong an phận
Gởi tiếng lòng thấu cao xanh
Chim bên ngoài lên giọng
Phủ nhận sự tồn tại nhỏ bé của không gian
Chỉ đồng cảm thời gian vô tận!
NGUYỄN MINH KHIÊM
Từng con chữ bật diêm
Cầm một nỗi buồn không mọc cỏ
Vãi tuổi mình gọi mưa
Ký ức phơi những ngày đại hạn
Mấy câu thơ vục sứt miệng gầu
Cứ gặt hái nỗi niềm không chín
Quanh giấc mơ rụng trắng tiếng cười
Vãi tia nắng gọi hồn kết trái
Sợi tóc vỡ ra lạo xạo những con đường
Lăn lóc những cái tên quăng ngoài bờ dậu
Đội đêm về gõ chiêng
Làm sao bắt được đám mây ngũ sắc
Từng con chữ bật diêm.
TRƯỜNG THẮNG
Lời hồi đáp
Gió biển vi vu
Từng đợt sóng bạc đầu
Nhấp nhô
Xát bờ cát trắng
Con dã tràng còng lưng tìm nơi an trú
Kiếp nạn sóng bờ
Mái tóc em lật tung theo chiều kích
Tà áo tung bay
Chao đảo giữa khoảng trời bát ngát bao la.
Tìm đến biển
Cảm nhận sóng vỗ bờ
Mơn man yêu thương
Nhưng chẳng bao giờ nhận lời hồi đáp.
Giật mình trống vắng bừng thức
Thân xác ám tượng rã rời quay về thực tại
Gặm nhấm chán chường
Lại phải đồng hành với đời miền quen
vắng anh…
(TCSH339/05-2017)
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao