Trần Thu Hà - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Văn Liêm - Đặng Văn Sử - Trần Đức Tín - Trần Thanh Thoa
Tác phẩm "Chiều Mai Hịch" (Sơn dầu 2018) của HS Đặng Tiến
TRẦN THU HÀ
Mùa hoa dại
Ngày cha kéo lưới vớt bình minh tóc em còn để chỏm
Lời mẹ miết vào em đốt giá lạnh sương mù
Cánh đồng em đam mê đuổi bắt ngày no gió
Em nưng nức xanh.
Chiến tranh!
Tiếng roi quất vào khuôn mặt em bụm lại.
Chiến tranh nói gì? khi đạn bom trút xuống
Chiến tranh nói gì? khi Trường Sơn phừng phừng lửa cháy
Khi măng rừng củ rừng thay cơm
Khi trận sốt rét rừng trọc tóc
Chiến tranh nói gì? Ngày em vác cả mùa xuân ra trận.
Những đôi chân không ngủ khoác vị mặn thời gian
Ngày qua đi nói gì? Tuổi xuân em sưng tấy...
Chiến tranh - tuổi xuân - bóp mềm sự thật.
Em ơi - em ơi sao như điện giật
Chị ngân lên như giây đàn sắp đứt
Chị nhớ loài hoa dại trổ hoa... đã mấy mùa
Em ơi chị đang trổ hoa ngây ngất
Em ơi sao như điện giật, hai cơ thể sống rung chuông hòa quyện lấy nhau
Chiến tranh - chiến tranh nói gì?
Khi mẹ tìm con dồn mây thành áp thấp
Khi bàn tay bóp mềm sự thật
Ném vào nhau đốm than đỏ cuối cùng
Chiến tranh nói gì? khi tóc thề chấm vai vào hạ
Khi mùa của những con tim khát khao quyền được sống như cánh diều vàng bên cơn khát thủy tinh.
Em mơ mùa dâng xanh, ngày dâng cốm
Chiến tranh không thể xé rách được bóng em trên vách nắng
Khi em nhớ về mùa hoa dại trổ hoa...
NGUYỄN THIỀN NGHI
Cửa biển Vinh Hiền
Lên chưa lạy Phật
Chấp không thoát
Đầu tay vẽ đường cong
Ngón nào cũng chất đầy cầu vọng
Ngón của tâm chờ
Lặn nơi đâu
Nhớ xưa thiền sư chở đạo đến
Chỉ hỏi tâm
Chẳng hỏi quê
Gót người đổi đất rời xa bến
Quê ở nơi này
Thân về đâu
Trở về ngồi bên bờ biển vắng
Vàng con mắt ngó phía bên kia
Tôi không thấy bờ thấy bến
Chỉ thấy bóng mình
Sóng triều dâng.
TRẦN VĂN LIÊM
Đối thoại với cánh đồng
Ngày không chịu tới
Bỏ đêm lừng khừng gió khơi
Cơn giông ậm ực giục môi thóc ngậm sữa
Cho oằn oại thân lúa đầu thu
Nông phu bấm đốt tay
Thấp thỏm đợi ngày gặt hái
Phía rất gần đầu bờ
Từng cột mốc màu đỏ ầm ập găm lên mặt cánh đồng làng
Bờ thửa run chân dật dờ khép lại
Nỗi lo âu vắt ngang dòng kênh kệ khát khô
Buông tuồng cọng cỏ quàng quờ níu nhau...
Hết vụ này chim én rồi thôi bay
Tiếng cúc cù cu xa vắng
Lũ rô trê gặm nhấm bóng đêm dưới lạch cống tù
Sóng lúa chập chờn trong mơ
Mùa vàng thóc thơ lùi về dĩ vãng
Cái sân phơi sẽ mọc đầy rêu rụa
Đêm đêm trượt dài tiếng ếch nhái lênh đênh...
Mỗi khi hoàng hôn buông xuống
Nông phu lại ra đồng
Gặt
Bóng đêm.
ĐẶNG VĂN SỬ
Hỏi cuội
Tôi về hỏi cuội
thời gian
lặng im
cuội đứng xếp hàng uy nghiêm
đã không tuổi
gì có tên?
ngưỡng lên mà hỏi trên chùa Thúy Vân
Vết tích bom đạn bao lần
mài mòn với sóng
vũ vần… tư duy
nhiêu lần neo nhổ, thuyền đi
một thời Âm Phủ rầm rì bán - mua
chợ đời mất - được, hơn - thua
vòng xoay nhân thế nắng - mưa… cuộc bồng.
Tôi về
hỏi cuội
lời không
mênh mông oai mộng trắng đầm Cầu Hai
chỗ ngồi thiếu bóng hình ai
mạch thiên di
cánh sải dài… cuội đau.
TRẦN ĐỨC TÍN
Gục khóc yêu thương
Có những cuộc hành trình con không dám nói với mẹ
Mi mắt mẹ buồn như mảnh vỡ giọt sương
Có những con đường chẳng thể nhớ nổi tên
Nghe vang vọng chân đau hay đá sỏi
Chiếc áo cũ úa màu nhàu nát
Cái võng cuối trời ùa nỗi nhớ mông mênh
Tôi ly hương trong lòng như quán vắng,
Mái trọ nghèo in đậm vết rong rêu
Ra đi, ra đi không hẹn như người hẹn
Sao chiều bồn chồn đến tím biếc Hậu Giang
Mưa nhạt nhòa, mưa cũng đi hoang
Ra đi ra đi rưới đau buốt lên từng nền đất lạnh
Để lúc trở về gục khóc những yêu thương.
TRẦN THANH THOA
Nỗi buồn
Nỗi buồn mọc cánh bay lên từ đáy đêm hun hút
Đánh rơi ký ức lấm vết tro tàn của ngọn lửa thời gian
Em vớt bóng mình chìm giữa dòng nhớ quên dằng dặc
Ngồi một mình đan những ưu tư
Em và nỗi buồn thành tri kỷ…
Mùa hấp hối trên phiến ngày cũ mục
Những cánh sen tàn trong đêm trắng
Dưới đáy cầu thang phủ lớp bụi mờ
Con chuột một mình nằm gặm nhấm giấc mơ
Trong góc tối những vần thơ bật khóc
Nước mắt hát về nỗi đau căng đầy ngực đêm
Nước mắt hóa thành giọt nhớ lấm lem màu dĩ vãng
Những vì sao rơi lả tả xuống vực đạo nỗi buồn
Nơi khu vườn cũ vun đầy xác ký ức mong manh
Em đổ ngày vào đêm, đêm ngày lẫn lộn
Thành phố mùa này như kẻ hát rong
Lẻ loi hát những bản tình ca cất lên từ quá khứ
Từ trái tim cả tin vào tình yêu cuồng nhiệt mê dại
Chỉ còn lại những nỗi buồn đắm đuối
Trên mái nhà trầm mặc loang lổ vết thời gian…
(TCSH350/04-2018)
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi