Nguyễn Lãm Thắng - Khaly Chàm - Nguyễn Loan - Huỳnh Minh Tâm - Kai Hoàng
"Cánh sen vừa rụng" - Ảnh: Phạm Bá Thịnh
NGUYỄN LÃM THẮNG
Khuya trôi theo bóng
Dắt buồn quan mấy ngõ rêu
Thấy ta trôi, tựa cánh bèo trong khuya
Quách thành ngậm bóng u mê
Đã nghe nhang khói theo về cùng ta
Còi tàu rét cóng sân ga
Âm dương chất nặng một toa kiếp người
Khi buồn đã biết lên ngôi
Nghĩa là vũ trụ mồ côi ngàn lần
Và ta cũng đã tha nhân
Nằm trên vách cỏ một lần và đau!
Bóng ta hút bóng khuya sâu
Nghĩ mình như vụn giấy nhàu đẫm sương
Loanh quanh mấy nẻo vô thường
Lấy câu huyệt mộ mà lường thế nhân
Nắm xương trả lại bụi trần
Cắt hơi thở, đắp mộ phần riêng ta...
KHALY CHÀM
Niệm tưởng mùa
từ hun hút mặt trời
những bí ẩn khởi sinh luôn được tưởng tượng
ánh sáng giấc mơ khoảnh khắc xuyên qua quá khứ và hiện tại
trong khu vườn âm bản ký ức
bầy sẻ nâu ngờ vực mùi hương tạo hình vòng cung màu lửa
từng chiếc lá biến hình chỉ có thời gian mặc niệm
lơ lửng đám mây ngũ sắc rụng vang thanh âm của thời thơ ấu
có thể phải cắt ngang mọi diễn từ
khi cơn bão nổi lên trong mắt thủy tinh cuồng nộ lời giả định
những chiếc bóng trống rỗng của con người không thể tự đứng lên
từ bùn đất dấu chân lặng lẽ tượng hình nhiều dấu chấm than
những mái nhà bồng bềnh trôi theo đóm lửa lập lòe huyền bí
làm sao cho lời hát của ngọn gió cụt đầu được ký âm xác nghiệm
trước mùa xanh?
treo bóng mình lên vách thời gian
nhìn ngày mới tinh khôi cho tình yêu thắp sáng
sự thinh lặng kỳ diệu đang dự cảm tháng mười hai thiêng liêng
niềm
trắc ẩn vẫy chào những đóa hoa biết nguyện cầu chờ ngày di trú
NGUYỄN LOAN
Đám cháy xanh
Muôn cánh lá xanh
thắp lên triệu triệu ngọn lửa xanh
bừng bừng đám cháy cây vườn
Mưa bão không dập tắt được
Ta đi
trong lớp lớp
tầng tầng đám cháy lá.
Đung đưa từng chùm
mặt trời, mặt trăng non
mặt trời, mặt trăng già
theo lời ru của gió
Vườn Huế
Xanh, xanh, xanh, cháy, cháy, cháy…
Cháy, cháy, cháy… thơm, thơm, thơm…
Lũ chim qua đây
Tiếng hót xâu thành chuỗi hạt
lăn lăn dài… trên đám cháy vườn
lan tỏa…
tạo thành đám cháy âm nhạc
Thổi bùng trời xanh…
HUỲNH MINH TÂM
Săn gió
Bất chợt một ngày bỏ hết công việc
Giảng dạy
Thói háo danh
Ngôi nhà chật hẹp
Tiền trong ngăn kéo
Đi săn gió
Gió loãng dưới đôi chân
Gió dày trên mái tóc
Gió rong rêu qua các khu vườn đầy trăng
Gió ăn những làn hương rồi nằm im lặng trên bãi cỏ
Đôi lúc mơ mộng đôi chân các cô gái
Đôi khi tỉnh thức
Nhìn những con chồn hoang đang đùa giỡn
Mật niệm
Trên đôi tay trống không
Những buổi chiều mùa đông lạnh lẽo
Trên đồi
Nắm và siết
Huơ huơ gì như với trời cao
Mà trời xa thẳm
Những người đi săn gió
Chẳng nhớ mình đã bắt được bao nhiêu
Cơn gió
Đã qua mái tóc trắng non
Trái tim rụng giữa bao nhiêu chồi gió
Lâu lâu một bài ca lá rì rào
Dường như gió chường ra gương mặt
Rồi trốn qua khung cửa sổ
Anh săn được một mùa yêu.
KAI HOÀNG
Rơi ra từ đêm
trên bức tường ý nghĩ
những tính toan nhập nhằng mới cũ
lướt nhanh một âm mưu chợt cạn trên não bộ thời gian
nhặt cơn mộng du đi tìm Nữ thần mặt trời
trong những buổi đêm đang gõ từng canh bạc số phận
mụ mị thông gian tưởng tượng
bất chấp mọi cản ngăn khởi sinh
đêm mở mắt màu đen nhắm mắt màu đen
ruồng bỏ tồn tại ngày
chiếm hữu nền trời độc tôn
khèo từng ngôi sao hình tròn
bàn tay quỹ đạo chơi trò carom ẩn dụ
ngực đêm gầy
hơi thở đám mây mềm lũn
cư ngụ nơi hốc mắt mùa chật chội
từ tường thành đức tin
siêu âm hoài nghi dội lại tần số không rõ nét
bầy dơi gục ngủ
treo ngược giấc mơ không có mặt trời
(SH314/04-15)
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê