Trần Đức Tín - My Tiên - Nguyễn Hưng Hải - Nguyễn Đức Tùng - Phan Duy - Khaly Chàm - Huỳnh Thị Kim Cương - Đặng Như Phồn
Ảnh: internet
TRẦN ĐỨC TÍN
Chạy đi cánh đồng
con đã chạy về phía cánh đồng
chân trần và đầy vết xước
bước vương hương mạ non và có bước nhỏ máu
quay đầu lại
mùa mưa quê nghèo trùng trùng thâm quầng lên mắt mẹ
có phải không mẹ
bên kia là bầu trời
bên kia đá cũng biết khóc
cánh cò trắng mang củi lửa ra đồng đốt bớt chút long đong
con đã chạy qua mấy tuổi người mới hay mình thiếu mẹ
vạt áo nâu sòng phẳng lòng con nghẹn đắng
ai gọi đò
hay là tiếng hư không
con phải chạy qua mấy đỉnh buồn nữa mới đến
chiếc võng cuối trời
gió mùa này đong vào con tím bầm câu cổ tích
mẹ ơi
hay con quỵ xuống giữa đồng để biết mẹ
mênh mông...
MY TIÊN
Ký ức của rừng
Nơi ấy chị ra đi
Hàng cây hóa điên vì thất lạc buổi chiều
Gió tràn lên như từng đợt thủy triều
Nhấn ngọn đồi ngụp lặn trong bóng đêm
Nơi ấy chị ra đi
Chỉ còn tháng năm nằm lên men ký ức
Và những mùa thu vén vạt rừng xưa
Bỗng tìm thấy chiếc lá hồng hẹn ước
Đã gãy đôi trong hồn chị bao giờ...
Nơi ấy chị ra đi
Cánh rừng ngủ yên giữa đại dương ảo mộng
Không hẹn ngày về
Chìm sâu trong vô tận
Để lại bầu trời vuông vức những nỗi đau...
NGUYỄN HƯNG HẢI
Tiếng chuông chùa Trường Sa
Cũng như là ở đất liền
Tiếng chuông chùa gợi nỗi niềm thẳm sâu
Sóng như hết sóng bạc đầu
Biển như biển chỉ một màu xanh trong
Chuông chùa át tiếng bão giông
Át đi khô khát nhớ mong quê nhà
Như là lời dặn của bà
Lời khuyên của mẹ Trường Sa đêm về
Áp tai vào sóng con nghe
Tiếng chuông chùa cứ vọng về trái tim
Ngỡ nâng lên cả đảo Chìm
Ngỡ bay lên tựa cánh chim trên đầu
Lắng sâu - lắng sâu - lắng sâu
Tiếng chuông chùa vọng ở đâu chân trời
Mây đen tan cả đi rồi
Trăng lên, đảo khác gì nơi quê nhà
Tiếng chuông chùa ở Trường Sa
Như là tiếng của ông bà xưa nay
Ngỡ cầm lên được trên tay
Gieo vào ngọn sóng mọc đầy ánh trăng.
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Sương mù
Sương mù dày đặc
Một người đi
Để lại khoảng trống
Gương
Người đàn bà
Đi quá nhanh
Để lại cái bóng của mình trong gương
Mùa hè
Đôi khi một lời hứa được giữ
Hoa tử đinh hương
Nở bừng trong tối
Lý do
Có những lý do bí mật
Khiến em ngẩng đầu nhìn anh nhưng không chào
Trong chiêm bao
Mùa thu
Chiếc lá vàng đầu tiên
Rơi xuống mũ
Người ăn xin
PHAN DUY
Tiếng chuông hòa bình
Mưa lất phất chằm theo chuông vọng
núi Ngự xa mờ
Sông An Cựu mùa này trong hay đục
chỉ nghe chơi vơi
phía chân trời
Trên đồi cao ai buông nhịp
mà giọng chuông vang nghe ấm cõi lòng
chút lắng đọng
bình yên rừng núi
cùng nhau gửi những nguyện cầu
Ánh mắt đăm chiêu
vị sư già ngồi đó
bốn phía mênh mông trầm mặc dải mưa đầy
Giận ai núi tròn rồi méo
sông đục nửa dòng nửa trong vắt riêng tư
Tiếng nước non thâm trầm day dứt
hay tiếng chuông đời
pha lẫn giữa chiều mưa
KHALY CHÀM
Bâng khuâng rồi cũng hết ngày
bên kia nắng rộng khung trời tưởng tượng
vi âm rơi bí nhiệm hóa khôn cùng
tìm dăm phút khoảng ngày xanh tái hiện
thoáng dịu dàng xưa cũ giữa mông lung
hư ảo gió chẳng thể nào giữ được
tuổi thơ bay tay với chạm thinh không
diềm mây lụa viền quanh căng sợi chỉ
chao cánh diều ký ức trắng đường cong
cất lời chứ, bóng cùng ta trải nghiệm
hát ru đời chuyện sinh tử như nhiên
cái chớp mắt mộng phù du sương khói
đảo điên chưa khi bạc tóc muộn phiền
chiều cạn nắng ngậm mặt trời tứa máu
vịn thần hồn… sợ lạc chốn mê cung
phiếm ái chăng lưới tình giăng ma trận
thủy chung ơi, sao ta mãi chạnh lòng!
bên kia đêm có điểm nào để tựa
rụng vô thanh vụt tắt ngóm sao trời
vốc cát bụi xát bôi trơn vòm ngực
thơ trong tim theo máu chuyển luân hồi
HUỲNH THỊ KIM CƯƠNG
Khúc tự tình…
Gọi về năm tháng xa xưa
Cánh chuồn tuổi nhỏ như vừa bay đi
Triền sông hoa cải lỡ thì
Con đò gác mái hoài nghi tháng ngày
Đường về mưa bụi bay bay
Ướt làn tóc rối bờ vai lỡ lầm
Mẹ ngồi bếp lửa lặng thầm
Khói bay trắng cả tháng năm bạc nhàu
Lững lờ mặt nước cầu ao
Ta về đứng lại bên rào tìm em
Dòng đời gió bụi lấm lem
Biết người còn nhớ những đêm trăng vàng?
Ngõ nhà bầy trẻ râm ran
Trốn tìm, cút bắt rộn vang sân nhà
Ba ngồi trước ngõ uống trà
Ta về kể chuyện ngày qua dại khờ…
ĐẶNG NHƯ PHỒN
Tháng ba
Tôi lỡ chạm vào cái đuôi mùa xuân
Bao mầm nụ cuối mùa sực giấc
Như cố tình níu kéo
Những xanh tươi hoa trái...
Tháng ba
Tôi lùa bàn tay vào ký ức
Tuổi xuân qua tuồn tuột mỗi ngày
Vẫn chưa đủ hanh hao ngày cũ
Thấy lòng vẫn an nhiên
Tháng ba
Em rút tơ vương đan kỷ niệm
Áo hoàng hoa độ xuân thì
Những niềm yêu không bao giờ trễ
Nếu ta đã phải lòng...
Tháng ba
Không có gì phải vội
Ví dụ,
Em có lỡ vụng về đan áo
Đã có rét nàng Bân...
(SHSDB40/03-2021)
-
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong