Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Ngọc Vượng - Đặng Văn Sử - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Nhất Mạt Hương
Tác phẩm "Hoa xuân ca" (Sơn dầu, 80cm x 65cm, 2024) của họa sỹ Đặng Tiến
LÊ TẤN QUỲNH
Hồng Hạ
Những gió đã đi qua mấy thung đồi
Xanh
Màu xanh Hồng Hạ
Cuộn tròn rơm rạ những tổ chim
Nơi bếp lửa lăn mãi tiếng cười khuya
Và từng khuôn mặt ánh lên nỗi nhớ
Hồng Hạ thổi vào tôi ngọn nguồn của suối
Mải hát quên giấc ngủ mây bay
Những câu hát pha sương mù buổi sớm
Có thương nhau tháng tháng ngày ngày…
Hồng Hạ rót vào tôi ly rượu đoác
Chạm môi thôi đã chếnh choáng mưa rừng
Đôi khi chỉ nhìn mưa là đủ
Buổi chia tay ngấm cả rưng rưng…
Hồng Hạ bâng khuâng
Những bình minh cứ ngọt
Để tôi đi hoài những ngày ngược gió…
NGUYỄN NGỌC VƯỢNG
Cơn mê
Rúc vào bóng râm tuổi thơ cánh chuồn vang bay thấp
Trước khi cơn bão tức tưởi đổ về nào đâu ta có biết
Lối ngô đồng hôn mê
Mùa lá rụng mùa lá sum sê cưu mang thị xã quê mình qua bao mùa
tai biến!
Sáu mươi năm gác tay qua trán
Chuồn chuồn vang vẫn rộng trời xòe đôi cánh mỏng
Che chắn mùa suy ngẫm.
Mùa thu ấy
Mùa thu ấy xui ta về Cửa Sót
Những con sóng rụng tơi bời trên bãi cát hư hao
Mây thiếu phụ rót li chiều nghiêng ngả
Hốt biển về thay áo chiêm bao!
ĐẶNG VĂN SỬ
Khung chiều lạc phím
Dưới chiếc lá thiếu con sâu nên chim nhỏ buồn đôi mắt
như mùa đông trông về xứ sở
khói lam vòng man mác trên từng phím âm giai
và em có biết không, trong giấc mơ thiếu chăn đắp mộng
lạnh lùng từ cuộc nhớ hôm nao.
Dưới bóng tre thiếu con trâu nằm nhai lại nên mục đồng
từ tạ tiếng sáo vang
cỏ miết mọc xanh xao bờ
đủ trú ẩn cho tiếng cuốc kêu vào đêm thăm thẳm
đánh thức lòng - phiên bản đàn đầy tâm can
và ai thấy từng giọt sương tách mầm xuôi về biển.
Dưới mái hiên quen từ ngày người thiếu lại
nên cuộc tình hò hẹn đến khó tin!
để kẻ gió rít qua tay làm chiếc khăn vàng bay ngược
gã mưa khờ khạo miên trường đến tím nhau
và phía đàn sáu dây từ khung chiều lạc phím, còn chi?
NGUYỄN THỊ BỘI NHIÊN
Vẫn còn đây
Bên kia con đường là những mùa thu
Em và ta dắt nhau đi mãi
Như dưới bầu trời là dòng sông tuôn chảy
Dẫu chỉ là tới bể
Trong ngôi nhà trên đỉnh núi hoang vu
Em chỉ cho ta giá sương và ngọn lửa
Giữa những ngón tay đan vô thường năm, tháng
Để giữ ngày ta vẫn còn đây.
Em đợi ngày dưới những tàng cây
Ta dữ dội đắng cay và khát vọng
A ha! Nước mắt còn trong mộng
Trăng rụng vàng trên sóng và thơ.
NHẤT MẠT HƯƠNG
Ngày cạn
Khi ánh hoàng hôn vừa điểm mặt
Cơn gió thổi qua điểm cuối của ánh nhìn
Rải một nỗi buồn như răng cưa của lá.
Niềm vui
hiếm hoi
ồn ã…
Phía bên kia ngày trôi
Những vệt màu loang lổ
Vẽ dấu chân loài côn trùng rỉ rả
Và những bông hoa
Muộn phiền
hắt nỗi buồn riêng.
Đôi khi
Người ta thèm sự bình yên
Hơn cả ngọt ngào
Thèm sự tĩnh lặng
Hơn sẻ chia vô nghĩa.
Màn đêm bao bọc sự cô đơn
Và nỗi suy tư
cuộn mình
…nhân bản.
Ngày cạn
Từ bóng mình
Thanh thản
Chênh vênh!
(TCSH421/03-2024)
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...