Thơ Sông Hương 03-14

10:50 28/03/2014

Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Hoàng Thọ - Trần Xuân An - Trần Hữu Dũng - Dương Thành Vũ - Nguyễn Hoàng Anh Thư

Tác phẩm "Sự tưởng tượng" của HS Võ Văn Quý

HỒ ĐẮC THIẾU ANH

Vội vàng cùng Xuân

Viên kim cương mặt trời lấp lánh trên cây
Hoa hồng kiêu sa nụ cười thiếu nữ
Hạt sương ngái ngủ cựa mình thức giấc
Ta vội vàng cùng Xuân
Xuân đi đâu?


Chú châu chấu khoác xiêm y lộc biếc
Nhâm nhi từng cọng tháng ngày
Mây trắng tròng trành trên tóc
Bước đi về trầm tư không hay


Nắng mắc võng đong đưa lời tình ca
Đôi mắt ướt long lanh dòng nhớ
Gió làm rơi chiếc lá vàng cài trên tóc cỏ
Tiếng chim líu lo trong lồng ngực
ríu rít một ngày qua


Khói sóng thở dài bên triền sông
buồn vui tích tắc
Tình yêu tinh nghịch trốn tìm ký ức tuổi thơ


Đất và trời cúi đầu chào nhau
lộng lẫy trâm cài lược giắt
Ta vội vàng cùng Xuân
Xuân đi đâu?




NGUYỄN HOÀNG THỌ

Đêm Mỹ Sơn

Thánh địa
thời gian
Rung lên từng thớ đá
Hồn gạch nung cất giấu tận non ngàn
Có tiếng ai thì thầm gọi nhau
Trong mưa bóng mây cổ đại
Rớt giọt mù sa tim tím sắc hồng hoang
Từ thác suối hàm oan
Kèn Sa-mơ-nai vọng về xa ngái
Cổ tháp hờn rỉ máu nhịp Xi-va
Đêm buông xuống vương triều hoang phế
Dòng sông Chăm thao thức chẳng buồn trôi
Mảnh trăng khuyết ngàn năm còn ngấn lệ
Dấu chân trần chạm vỡ tiếng gươm rơi
Giọt nắng ướt hoàng hôn
Hằn lên bao vũ điệu
Giọt sương chiều
Đông cứng giữa lòng tôi




TRẦN XUÂN AN

Mùa ve, gần và xa

ở Sài Gòn vắng thiên nhiên
trầm kha nỗi nhớ quê nhà
có người lặn lội ngót ngàn cây số
quần áo cũ nhàu, duy máy ghi âm rất rõ
về thâu mùa Huế đang hè
râm ran tiếng ve
và nhịp tim mình, bổi hổi


mẩu ký ức ấy trôi về
tuổi học trò sôi nổi
trôi về cả những tháng à ơi sơ sinh
trong khoảnh khắc gần trưa
vàng nắng chung chiêng
từ năm nào, ngang qua Rừng chùa Gò Dưa
thanh thoát chuông ngân, vọng sâu nhịp mõ
Rừng chùa Gò Dưa
bất chợt nhạc ve bổng trầm, thi thoảng chao đưa
nắng bừng tươi, rợp gió
muốn reo lên, cùng đôi mắt ngó nghiêng
thành phố Hồ Chí Minh, thêm vạn cột đèn xanh đỏ
chưa mất hẳn thiên nhiên!


dăm băng đĩa nhạc ve với nỗi nhớ
nỗi nhớ kinh niên
không phải tay người trong chuyện kể kia
chính đất trời mở ra trên Phố Núi
ven hồ Đức An - Diên Hồng
bên cây đa thẫm lá ngước trông
bên mái đầu suy tư liễu cúi
bên cư dân Pleiku
sớm chiều luyện chân không mỏi
bên dăm du khách
lắng chìm trong âm thanh Phố Núi mùa hè
suốt đời thương nhớ tiếng ve
trưa Phố Núi, hướng về hai quê
Huế quê sinh, thành phố Hồ Chí Minh quê ở
người trong mẩu chuyện kia, tôi bỗng nhớ
và với Pleiku, Diên Hồng bừng thức âm thanh mùa hè


nỗi bệnh thiếu thiên nhiên kia
kể cho hồ Đức An - Diên Hồng nghe
khi trong quán Hạ Vàng
nhâm nhi tách cà phê đen quánh
anh em tứ xứ ngồi bên cạnh
không quên âm sắc mỗi quê nhà
trong tiếng ve, gần và xa.




TRẦN HỮU DŨNG

Gương mặt người phương Nam

Giờ đây
mùa luân chuyển theo nhịp chảy
Ngày rạng ngời
trên gương mặt nhăn nheo ông nội già nua
tôi đọc điều ghi chú
của đường cày thời gian hằn sâu
Ẩn thăm thẳm nơi gương mặt má
tôi đọc văn bản mùa cá đẻ trứng
khu vườn và thời tiết
Và giọng nói mình ênh em gái
nhắc nhớ nước lũ tràn về
tuôn chảy khắp cánh đồng
Liên miên dòng thư pháp mưa quay cuồng
ào ạt vẽ nên số phận người nông dân chân đất
Lấp lánh những gương mặt người thân Nam bộ
dưới ánh mặt trời
phương Nam hực hỡ




DƯƠNG THÀNH VŨ

Lục bát đắng dành cho người yêu

Sáng nay đất dậy mù sa
Mình ta một cõi ta bà rong chơi


Em nằm yên nghỉ một đời
Ta còn ở lại nhận lời phân ưu
Đôi khi cảm thấy ngậm ngùi
Uống luôn chén rượu của đời rót ra


Hai hàng nến trắng chập chờn
Xe tang lăn chậm trên đường phố xưa
Dấu chân em cũng bụi mờ
Phút luân thường cũng hững hờ trôi nhanh


Đồi cao gió lộng trời xanh
Nơi đây mà chẳng yên lành thì thôi
Huyệt sâu đào đã xong rồi
Còn mong giờ tốt ta ngồi cười khan


Trăm năm mộng ước đá vàng
Giờ theo ngày tháng tan trong đất cằn
Tay ta mười ngón ăn năn
Chờ ném nắm đất sau cùng tiễn em.




NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ

Trái tim không hóa rêu phai

Hãy rửa trái tim
Trong vắt mây bụi
Hãy để cho một số điều xơ cũ đi qua miền rong rêu
Cắt bỏ
Như một chu kỳ
Không phải vì niềm tự hào
Mà những vết gợn trong niềm tự hào
Chỉ đơn giản thôi, vì một cái gì đó không còn có một
nơi trong cuộc sống
Đóng cửa
Thay đổi đĩa CD
Làm sạch nhà
Quét bụi...
Không phải dừng lại ở sự ngưỡng vọng từ người khác
Dừng lại để là người đầu tiên ngưỡng mộ mình là bạn
Tình yêu không phải là một trò chơi thẻ đánh dấu
Đôi khi, bạn có thể mất, không...
Điều quan trọng là không để hối tiếc bất cứ điều gì.
Bạn sẽ khám phá tài năng, khát vọng kiêu hãnh
Và tình yêu
Không là quan trọng để hối tiếc
Chờ đợi người cuối cùng trong trái tim đừng khép chặt
Đóng hay mở cửa cho một cuộc sống mới...
Lưỡng lự đi qua
Nhưng điều hợp lí
Không có câu đố và các khoảng trống
Những cảm xúc cũ tội lỗi như phế liệu không thể tái chế
Quẳng đi và gột rửa thôi
Trái tim trong veo hạnh phúc
Trái tim không hóa rêu phai
Và, gió reo ngày mới lại về


(SH301/03-14)








 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • ...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...

  • Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ   Cuối sông lơ đãng rượu như mình

  • Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu

  • những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần

  • Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh

  • lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết

  • Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi

  • Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài

  • Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?

  • Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua

  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê