Nguyễn Hoa - Lê Văn Ngăn - Y Phương - Thế Dũng
"Giấc ngủ mặt trời" - Tapisserie - Bửu Chỉ 1987
NGUYỄN HOA
Với bông hồng
Qua cửa sổ phòng tôi
bông hồng nở
Tôi muốn hái
tặng em
nhưng, không nỡ
làm trống đi
một chấm đỏ của trời xanh!
LÊ VĂN NGĂN
Về nơi yêu dấu
Quê hương của những mùa đông kéo dài
người ít hiện ra trên các ngã đường im lặng
mái nhà, lửa và áo len
không đủ cho hơi ấm để sưởi
cần phải có hơi ấm trong đôi mắt người yêu
trong bàn tay người bạn
quê hương đã cho tôi
một trái tim giá rét và nồng nàn
Quê hương của những sự thật, câu hỏi và câu trả lời
hôm nào, tôi đi ngược dòng thời gian
về nơi lác đác những rặng hoa sứ trắng
những thành quách mái ngói sẫm màu
nơi ấy, tôi đập vỡ vài chiếc ngai vàng
và nhận ra ngai vàng làm bằng chất liệu chiến công và
bất nhân
và nhận ra những kẻ bất nhân
thường chết dưới lưỡi gươm hay chiếc máy chém của mình
Quê hương của vô số khuôn mặt đẹp và vô danh
và trang sử ký thì chật chội
không đủ chỗ cho tất cả những điều tốt lành
vì thế, tôi thường đạp xe về cuộc sống bình thường
sống giữa những người bình thường
trong sáng trên các rặng cây
một nền trời không nhiễm bệnh quyền uy địa vị
giờ đây, tuổi trẻ đã qua rồi
nhưng tuổi trẻ còn để lại trong tôi
vài thoáng hương thơm những năm đời còn hai mươi tuổi
hương thơm của hoa phượng hoa muối
và những loài hoa chưa được đặt tên
bao nhiêu năm, những mùi hương ấy đã giúp tôi
rửa sạch lớp bụi xám phủ lên đôi mắt mình
phải, tôi đã thấy những ngọn lửa oán thù
đốt cháy sự sống thành một nắm tro tàn bé nhỏ.
Y PHƯƠNG
Con ốc đồng
Bà ơi
Ai biết trước bát cháo ốc đồng to bà múc cho cháu lần
ấy lại là lần chót
Lần ấy
Lưng bà còng, cái đầu bà chạm đất, mắt bà đục
Bà lê tấm thân nhỏ ra tận cửa
Giơ cả hai cánh tay run rẩy lên đón cháu trông như hai
cọng lá gianh
Cháu của bà còn bé kin kin
Chạy trốn bà nhanh như con sóc
Bà cười
miệng méo xệch
dấn ra hai ngấn nước
Giờ bà đã đi con đường riêng của bà
Về tận miền cực lạc
Đi quá trời xanh
Không cho ai trông thấy
Nhưng hàng năm vào vụ tháng sáu tháng bảy
Những con ốc đồng to vẫn lê tấm thân
Bà về.
THẾ DŨNG
Tưởng nhớ Ônga Bécgôn
"... Và tôi sẽ đi đến bờ vực của đời
Để rồi sẽ tìm đường quay trở lại..."
Năm tháng vẫn khó khăn, vẫn đãi cát tìm vàng
Nhiều người cố cầu may cho số phận
Nhưng Ônga Bécgôn vốn là người kiên nhẫn
Chị kiếm tìm, tìm kiếm mặc dài lâu
Hạnh phúc lẫn tai ương như thể có phép mầu
Rừng Nga cháy ngày Ônga bảy tuổi
Cung điện nổ! Mùa Đông. Lửa bùng từ bóng tối
Thế kỷ bắt đầu xuyên thấu ngực nhà thơ
Tôi nhớ Ônga năm mười bảy mộng mơ...
(Người xa lắc mà tôi thì chưa có)
Khi Êxênhin chết buồn bên cốc vỡ
Ônga hát gì trên sóng nước Nêva ?
Và tôi cũng đã yêu mãnh liệt đến không ngờ !
Trong ánh hỏa châu trên cổ thành Quảng Trị
Tôi xa xót Nguyễn Du như người xưa đẫm lệ
Chị có kịp trở về tưởng niệm Pútskin ?
Và tôi đã đam mê trong tín ngưỡng linh thiêng !
Cánh buồm đỏ... chưa về bao đêm trắng?
Hoa cuối mùa sặc sỡ nhiều lo lắng
Thơ sinh thành bí mật giữa chiêm bao !
Đâu phải một mình tôi, từ ấy - ước ao !
Được vui sống giữa đời không phản trắc
Trái tim tới trái tim - chỉ một đường thẳng tắp
Thẳng tắp đến hãi hùng với kẻ thích quanh co!
Sâu sắc dịu dàng không giấu mọi buồn lo
Đôi mắt của câu thơ bên những bờ vực thẳm
Đời dẫu đổ vỡ nhiều nhưng không hề đứt đoạn
Con người là vô tận đến tương lai
Hạnh phúc có thể rơi - bên bờ vực xa vời
Đường trở lại có thể rồi sẽ hết
Tôi có một Ônga chân thành và quyết liệt
Để giữa ban ngày nhận mặt những ngôi sao !
(TCSH41/02&03-1990)
...Hãy mở các cửa sổ hồn mìnhCho khúc ca biến tấu dâng dângĐừng nguỵ trang mình là người hạnh phúcĐừng đóng đinh trên thập giá tình yêu...
...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi mà nhìn bàn chân!...
Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.
Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến
...Mặc cho đất bận nâu, trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu một khát vọng yên bình...
...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...
...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...
...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...
LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...
LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.
Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan
...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...
Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga
Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy… *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh
Vân Long là tạng người thơ không chịu cũ. Nhà thơ luôn ý thức được việc làm mới mình để có thể đồng hành với nền thơ đương đại và nhịp thở nóng hổi của cuộc sống thường nhật.Dù là trữ tình tự sự hay nội cảm ngoại quan, thơ Vân Long luôn để lại những dấu ấn sáng tạo - dấu ấn lao động thơ. Vân Long đã từng có duyên với xứ Huế qua “Đêm sông Hương”, “Vườn Huế”... được tuyển chọn trong Tuyển thơ Sông Hương 20 năm...
khi em là vực sâu im lặng tôi pho tượng đá lắng nghe...
...chim chích bay về đăm đắm mắtnghe phế hưng bông lơn ký ức thành xanhrêu...
Nguyễn Văn Quang - Trần Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Ngã Lễ - Mai Văn Hoan - Ngàn Thương - Ngô Thị Hạnh - Nguyễn Thánh Ngã - Xuân Thanh - Phan Văn Chương - Thạch Thảo - Trần Đôn - Nguyễn Nhã Tiên - Đoàn Lam - Tiến Thảo - Đoàn Giao Hưởng
...Cả thành phố lúc nào cũng rậm lờiAnh không thấy tấc vỉa hè nào dành cho mình cả...
...họ mơ thấy Hồ Gươmlà một vò rượu lớnbị bỏ quênbên sông Hồng đến cả ngàn năm...