Thơ Sông Hương 01-17

13:20 25/01/2017

Hoàng Thúy - Hào Thiện Chân - Phương Uy - Trần Huy Minh Phương - Phan Duy - Vũ Thiên Kiều - Châu Thu Hà - Trần Thị Bích Huyền

Tác phẩm "Huế"(sơn dầu) của HS Đinh Cường

HOÀNG THÚY

Mùa băng đang tan

Có lúc ốc sên sẽ đóng đủ vai từ kẻ trộm hoa đến đánh cắp cả
cánh đồng
chẳng ai biết con đường nào mới thực sự đúng đắn
sau khi lột bỏ hết những núi băng
đó là nơi bản đồ dừng lại


một đêm lạnh cần thêm gỗ
mùa đông đang đến
bầy sói trắng thôi hú tiếng thống trị và lũ nai giả tạo cũng
không còn
quá khứ được chạm khắc dưới chân vách núi
anh có biết vì sao
nước vẫn cứa nhẹ nhàng trên vết thời gian?


đi tìm bình yên trong câu hát để không quên một cái gì

con ốc sên đã bò hết một vòng lá xanh trả đủ duyên nợ đời mình
cuộc chạy trốn nào cũng héo khô cả
mùa băng đang tan hai phía địa cầu
vết thương có sâu sắc đến mấy cũng sẽ không ai quan tâm ngoài
vị thần mang tên: ánh sáng


anh trở về đọc bản chinh phục
từ phía đầu cầu
em đứng bên cuộc rong chơi, lắng nghe từng con sóng mang vị
muối
tái sinh nụ cười
chạm dần vào màu xanh nước mắt!




HÀO THIỆN CHÂN

Màu nước

Trong giấc mơ mỏng manh
tôi nhìn thấy một hình ảnh
màu nước
tôi đang đi trong rừng hoang trầm lặng
không một bóng người không một tiếng động
ánh sáng lu mờ
chỉ có khói và màn sương giăng đầy lạnh lẽo
bỗng có âm thanh
vọng ra từ trái tim tôi
thập thình
tôi lo lắng cho cuộc đời mình

chỉ là giấc mơ.


Câu thơ tôi nhặt được
trên chiếc lá chiều
rụng xuống chân tôi
màu hoàng hôn
chỉ toàn là nước
lênh loang ảo mờ
là mơ hay là thực
tôi chứng thực đời mình
với bằng chứng là những câu thơ

chiếc lá đang rụng.


Đằng xa
có mỗi con cò
đang chập chờn vỗ cánh
tôi nhìn lên bầu trời
chỉ toàn là biển
có khi nào cả đại dương như trút xuống đầu tôi
đời tôi chỉ có một màu
nước.




PHƯƠNG UY

Thất lạc

Trong không khí sáng nay
Anh nhặt được sợi hương quá khứ
Mong manh len lỏi qua các đợt thủy triều của thời gian
Về dập dềnh trên khuôn mặt già nua tàn tạ phố.


Anh chạy hụt hơi về lại khu vườn
Từ lâu đã vắng bóng em
Trên bàn thờ không có đóa quỳnh xanh
Chỉ sót lại giữa chiều một nhành bất tử
Phơi màu trong ký ức khô hanh.


Anh đánh mất thiên đường từ thuở niềm đau mới khai sinh
Khi giấc mơ em
không còn trở về lộng lẫy như ký ức anh chọn lựa
Người con gái trong tranh
không chỉ cười với mỗi anh
như em từng hứa
những mầm cây chảy máu xanh biêng biếc cả góc vườn
Từng ảo ảnh lướt qua các thân cây
Trở về ướt đẫm mùa sương
Em - Mặt trời khuất dạng…





TRẦN HUY MINH PHƯƠNG

Người về ùa mùa đầy

những mái vòm cong vút lên đỉnh trời ngược gió
sắc vàng sững bóng / kí ức thiêng bên cửa thiền
rắn thần Naga cuộn mình mọp trước Phật
phum sóc hồn nhiên đi về phía mùa bình yên


cứ thế đã bao đời
họ chắp tay chào bình minh miệt mài ruộng rẫy
họ chắp tay chào hoàng hôn quyền quyện nén nhang thơm
cửa mở toang gọi mời tình xóm giềng
gánh cả niềm tin chân trần hôn đất rao lời thương


ngủ một đêm cuối năm nhà người bạn khơ-me
giấc mơ lấp lóa ánh bạc vượt sông Hằng!
ngủ mà mong trời đừng vội sáng
để còn nghe tiếng đêm thơm hương đồng


được một lần đi lại chân trần
phơi cùng sương nghe lửa sôi
nồi bánh tét gợi chuyện xa xăm
câu đối đỏ theo trống lân về trước ngõ
đã xôn xao câu hát gặt mùa vàng…


tiếng cười Giêng theo hoài đôi mắt ấy
hẹn cùng người lễ Phật xuân bình an
hẹn cùng người
đầy sân nét vàng mai…
gột rửa lòng/ trống giục/ trời đất rộng thênh thênh…
người về ùa mùa đầy!




PHAN DUY

Mồ hôi chữ

Như dòng sông chiếc lá rất thơm
chia nhánh [mùa reo]
lời thơ ru mãi


đêm tháng mười
cơn gió bỏ đi trên cánh đồng cỏ dại
một giấc [mơ] khuyết lõm trăng về
những con chữ bộn bề
trong khung cửa nửa lạ nửa quen


mồ hôi chữ giã từ cảm giác ngọt
vần điệu bào mòn
hay ý tưởng bào mòn
trong tiếng [hát] thi ca


mồ hôi chữ rớt dài theo hành trình vừa cũ
của nhập nhằng
một kiểu [rất] suông
rất suông trong sự nhẹ hều vô cảm
bất chợt
thành giọng cười [hả hê] - không ai biết vì sao


mồ hôi chữ buông chùng
tiếng thơ định giá
chẳng có giá cả nào cho [sự cũ kỹ] còn say


mồ hôi chữ
ướt rồi trong tay.




VŨ THIÊN KIỀU

Áo ấm

tựa mắt vào vạt cỏ non
chợt thấy chiều xanh và xinh
tựa mắt vào dòng sông chảy
chợt thèm ghé bến để say

sỏi mơ xé toang bầy nước
giấc vá nhặt ở kiếp sau?
mây reo reo reo mành chỉ
ối à
răng rắc mũi kim!

đất nâu sinh khoai và lúa
cỏ xanh mát mộ bên đường
tựa mắt vào đêm thật vắng
chợt quỳnh may áo ấm em




CHÂU THU HÀ

Giấc

cuối ngày
rượu ủ men
cơn gió bung nốt nhớ
trong cơn mê
giấc chập chờn

người dỗi hờn nằm nghiêng
đêm khắc khoải
chỉ còn tiếng sóng âm vọng lại
cô đơn ùa về lặng thinh

bồng bềnh suối tóc mềm
quẩn quanh khao khát
vùng ướt
gọi mắt môi người lãng quên




TRẦN THỊ BÍCH HUYỀN

Trên những thửa ruộng cằn

Có những ngày em thấy bụi bay thành lốc
phủ kín cả thị thành
em mang lên đôi dòng cũ rích
từ trong ngóc ngách ngõ thời gian.
Có những ngày em thấy mình trong khô khốc
người thương vết nứt thửa ruộng cằn
đôi vai gầy hốc hác
lo mạ vàng xác xơ.
Có những ngày em thấy bơ vơ
những ảo giác về giọt nước
giọt mồ hôi ngày chờ...
Em mơ một ngày nắng hạ
Mưa giông rơi trắng cánh đồng
Mắt má cười mãn nguyện
Hạt tròn mẩy trên đồng.




(TCSH335/01-2017)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...

  • Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa

  • Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.

  • Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết

  • Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta

  • Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười

  • ...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...

  • Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?

  • Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời

  • Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.

  • Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong

  • ...Ai khao khát ngủ trên đỉnh                                         Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...

  • LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng  ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm”  có đúng vậy không.                                                                                           SH.

  • Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.

  • I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ

  • Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy

  • ...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...

  • Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng

  • Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ

  • Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao