Thơ Mai Văn Phấn

15:12 28/07/2008
MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .

Học xong phổ thông trung học ở quê, tháng 4-1974 gia nhập quân đội. Năm 1981 chuyển ngành về công tác ở Sở Thuỷ lợi Hà Nam Ninh, một thời gian sau vào học trường Đại học Ngoại ngữ Hà Nội. Năm 1985 tốt nghiệp Đại học, về làm phiên dịch tại Hải quan thành phố Hải Phòng cho đến nay.
Các tác phẩm đã xuất bản: Giọt nắng (Thơ - 1992); Gọi xanh (Thơ - 1995); Cầu nguyện ban mai (Thơ - 1997); Nghi lễ nhận tên (Thơ - 1999); Người cùng thời (Trường ca - 1999).
+ Giải thưởng Nguyễn Bỉnh Khiêm.
+ Giải thưởng cuộc thi thơ của báo Người Hà Nội.
+ Giải thưởng cuộc thi thơ của báo Văn nghệ (Hội Nhà văn VN).

Những ý nghĩ không sắp đặt

Gió cuồng nộ xé nát thân tàu, giật tung mọi toan tính tưởng chừng đến đích. Những chiếc lưỡi khô giòn trong tư thế bủa dập, rối tung lên, kéo lê xao xác mặt đường. Những chao lắc giả tạo, bập bênh giả tạo đổi nhịp bất ngờ bởi những đốm sáng hôn mê vụt trong ký ức... có con quay nằm trong túi vẫn còn quay tít... có mái chèo khoả liên hồi khi con thuyền nằm trên cát khô. Gió thổi thông từ người sang người để ngỏ mọi ý tứ. Biết ai vừa nảy ra ý định xếp tất cả những suy tư kia thành đồ chơi. Xếp bức tượng cổ lên chiếc bàn mới đóng, không, phải đặt cạnh ngọn đèn. Đôi giày cũ để trước gương, không, dưới gốc cây cổ thụ. Bàn tay trẻ con cố gỡ những ngòn tay đã khô dính trong từng trang sách. Con cá khô trên móc sắt quẫy mình lao vào hồ nước. Xoay đủ mọi chiều cho vật này ngắm tới vật kia, thấy có lý và hình như vô lý.

Được quyền nghĩ
những điều đã ước

Những quả chuông bay lên
hoá thân và hiện hữu
cánh đồng ôm con đường co duỗi
không nhận ra em hôm qua

ngựa thở dốc
bời ngợp cảm giác cỏ
chùm lưỡi dìu nhau đứt cuống
xuyên qua tim lăn vào đất tơi
nở những bàn tay sau lưng tươi tốt

anh dũng mãnh lún sâu
chờ sinh lại trong tóc mềm
phủ nồng mắt dại
đi ra lững thững
ngạo nghễ tượng đài
chợt bôi xoá những điều đã biết

đã biết
vùi trong mặt trời mù, dưa chua, nước chấm
bôi xoá thân căng mọng
ngón ngón mài xiết
rên rỉ mây bay
kéo căng tiếng dế
nước bỗng reo qua miệng cống đen
cây lay giật thúc vòm lá rối
men lao đao dốc ngược đáy bình

chảy qua miệng anh
mềm mại em
sữa thơm hay cỏ non vừa mọc

được quyền nghĩ những điều đã ước

Bài hát mùa màng

Lan nhanh, choáng ngợp cánh đồng vừa mở
Em đổ từng trận lũ tóc dại cuồng
Cuốn xiết anh khỏi ngôi nhà có khu vườn bé nhỏ

Con chim cắt không gian rộng để lại đường bay bất tận

Cỏ cây anh vươn mắt em nhìn tươi tốt
Từng đọt mầm phun lên hơi ấm lòng đất ướt
từ hơi thở làm bầu trời đổi khác
từ khoảng không được quyền kiến tạo đám mây

Em dựng lại bề tâm can bung rã
Đổi thay cách nhìn và khoảng trống chân trời
Mắt rạ rơm đốt thiêu mùa cũ
đất nhận cả những gì còn cháy dở
mùa mới về tự tin, nghiền nát và xoá hết
Nụ hôn nín thinh, toả nhiệt, khoan vào lòng đất
chạm những mạch ngầm ứ căng huyền bí thuở xưa
Đất mỡ màu quyện rạng đông dâng lên khuôn mặt cánh đồng
dâng lên cỏ cây rạng ngời óng ả

Những mùa tái sinh trổ đòng tưng bừng chín rục
Sấm nổ vang trong lòng tay mầm hạt
Vòng phù sa tươi ròng ấp ôm thớ đất
Em cúi xuống và dòng sông ùa đến bất ngờ.


(nguồn: TCSH số 155 - 01 - 2002)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu

  • TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu

  •                    NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.

  • TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...

  • NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.

  • LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...

  • DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG                                       Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này

  • ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa

  • Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...

  • Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?

  • LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.

  • Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên  Mụ nắng chan vàng

  • Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường

  • ...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...

  • Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.

  • Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức

  • Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi

  • ...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như                                              cứu hoả...

  •                 Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về

  • ...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...