LTS: Đã có đến 15 tập thơ BTT đến với bọn đọc theo phương châm các tác giả cùng với Hội Văn học Nghệ thuật hợp sức xuất bản. Chúng tôi xin giới thiệu 3 chùm thơ của 3 tác giả có tập thơ đầu tiên đến với bạn đọc: Anh Hải Kỳ, anh Vĩnh Nguyên và anh Nguyễn Loan.
Sông Hương
HẢI KỲ
Chơi chùa Bảo Quốc
chùa đâu thấp thoáng sau cây
lên cao mấy bậc đá dày phong rêu
ở đây là cõi phiêu diêu
hương hoa lan cứ quấn theo bước người
tiếng con chim phật nghe rồi
cứ nghi hoặc đấy là lời hư vô
như là từ xửa từ xưa
khổ đau luyện mãi mà chưa thoát trần
đi cùng anh nhé, nhẹ chân
em lên cao nữa cho gần hương lan
ở đây là cõi siêu phàm
vương mùi hương ấy lại mang lấy tình
mùi hương như chợt lung linh
lại như sóng dậy bồng bềnh khoảng không
hương thơm xa những chờ mong
hương thơm sâu những mơ mòng ước ao
thôi đừng lên nữa trên cao
quấn mùi hương gỡ thế nào cho ra
anh thì sợ lúc chia xa
hương em chẳng nhớ thơm qua bên này
(Rút trong tập "Đồng Vọng")
Người hành khất
người hành khất trên đường người hành khất
chìa tay xin đã mấy trăm năm
manh áo rách trên người manh áo rách
cũng tả tơi bằng chừng ấy thời gian
trời cao quá, ở trên đầu, cao quá!
và dưới chân đất cũng quá rộng dài
người hành khất chẳng làm ai lạ cả
giữa bán mua vội vã hàng ngày
cứ như thế im lìm pho tượng
tay chìa xin như đá, cỏ và cây
ở đâu đó trên đời điều sung sướng
đóng đinh niềm đau khổ với người đây
người hành khất đứng xin nhiều thế kỷ
giữa lòng tay rơi rụng tháng cùng năm
tờ lịch cũ như đồng tiền bố thí
của tình thương xưa cũ hóa thành câm
9 - 1983
(Rút trong tập "Đồng Vọng")
VĨNH NGUYÊN
Không đề 1
Ngày xấu nhất, giờ xấu nhất, giây xấu nhất
Khi em bỗng nói: không yêu anh
Anh chợt nhận ra điều bấy lâu cảnh giác
Giờ hiển hiện có kẻ địch tình
Với kẻ ấy, anh cầm dao sắc
Anh tập ném cổ chai, anh tập vít dây thừng
Con tim anh nóng như lửa đốt
Bởi luôn mài vòm ngực - bó gươm cong
Anh xông lên, anh xông lên trước
Số phận kêu phân định rõ ràng
Như con tàu trước làn sóng đập
Anh vốn xưa một thủy thủ ngang tàng
Không giải thích, vạn lần không, em hỡi
Máu đã sôi máu chảy thâm cuồng
Anh dẫu chết chứ không để mất em
Không để mất em vào tay tình địch!
Với kẻ ấy, anh cầm dao sắc
Anh tập ném cổ chai, anh tập vít dây thừng
Con tim anh nóng như lửa đốt
Bởi luôn mài vòm ngực - bó gươm cong
Đây: ngày tốt nhất, giờ tốt nhất, giây tốt nhất!
(Rút trong tập “Mây đá nhớ nhau”)
Không đề 3
Đời ta rồi thua cả loài cỏ dại
Thua cả đám liu chiu dế trũi dế mèn
Là khi ta nằm dài đáy huyệt
Đám liu chiu cỏ dại mọc đè lên
Không ai tránh được giờ kết thúc
Đức mẹ hiện ra đâu đó, năm nào...
Người sùng đạo cứ tin là có thật
Còn người thường bác bỏ từ lâu
Anh và em trước sau gì cũng vậy
Lúc rễ cây hút tủy ống xương khô
Bao đốt xương ra rỗng như ống trúc
Ai còn hát theo chỉ vào những nấm mồ
Chỉ lạnh buốt những đốt rời lạnh buốt
Mạch nước ngầm năm tháng xói âm thầm
Rồi vụn nát trong lòng đất ướt
"Thân cát bụi sẽ thành..." người sùng đạo hãy còn tin?
Cuộc đời ta mới đi một nửa
Và nửa sau mới quý vô cùng
Chớ hờn dỗi vu vơ chớ điên khùng gớm ghiếc
Cứ nói “em yêu anh” và ngược lại tốt hơn chăng?
Và bạn hỡi, chớ dông dài tham luận
Nó thừa ra khi ta hiểu nhau rồi
Và em nữa nói gì như cám rắc
Anh mịt mù giữa tăm tối - than ôi!
Đời ta rồi thua cả loài cỏ dại
Ta cứ tin như thế vững lòng hơn
Để bàn tay với bàn tay lại nắm
Và làn môi tìm tới nụ môi hôn.
(Rút trong tập “Mây đá nhớ nhau”)
NGUYỄN LOAN
Giọt mưa
Tôi - giọt mưa
sáng nay
tạm biệt bầu trời
về với những cánh đồng, những khu vườn hạn hán
Vừa gặp tôi từng ngọn lúa, nhành cây
sắp hấp hối vội đưa tay cầu cứu, đón mừng
Trong khoảnh khắc
tôi tan ra trên thân thể đất đai
tìm đến nuôi cội rễ
da dẻ cây vườn bỗng thắm
Tôi thấy mình thật hạnh phúc
bởi được tái sinh cuộc sống cho muôn loài
Tất nhiên tôi không nghĩ đến sự ban ơn
Vì tôi có niềm vui được biết khắp đó đây
nhờ chiếc thuyền mây mang động cơ của gió
Và tôi được tồn tại cũng nhờ
các sông, biển, ao, hồ
1988
(Rút trong tập "Lá thời gian")
Không đề
Em đừng trao cho tôi một nắm tiền
Vô ích
Tôi không phải nhà chế tạo thơ
Cũng không là cái máy
Nếu em là khách đặt hàng
em hãy đi nơi khác
Nếu cần thơ
em cố gắng đợi chờ
Một năm
Mười năm
Có thể lâu hơn nữa
Tôi sẵn sàng tặng em Bông - Hồng - Thơ
Nhưng trước hết
em phải gây cho tôi khóc
em phải làm cho tôi cười
Tôi mới có được bài thơ hay nhất
Đầy khổ đau, hoặc đầy niềm vui
Còn tiền ư? - tất nhiên - cần lắm
Nhưng với thơ không có nghĩa gì
Ai dại dột làm thơ kiếm sống
Là tự mình đem bán mình đi.
1986
(Rút trong tập "Lá thời gian")
(TCSH39/09&10-1989)
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê