Chiếc cúc áo trễ tràng, đêm còn hằn nếp gấp Họ chải tóc hay họ chải cát Móng tay họ như những chiếc vảy cá gỡ những mắt lưới rối bời Những thiếu phụ neo con thuyền của chồng mình vào bốn góc nhà bềnh bồng nhịp võng Ngày lấp đầy sóng Chiều lấp đầy mây Mây vụn thành tro bếp Sóng vỡ dưới rãnh cày. Những thiếu phụ đêm đêm chong đèn trước gió Họ che chắn cho chồng Đèn chong chong đời họ Gom nhặt về mình từng mảnh vỡ Dấu bàn chân bấm võng bóng mình… NGUYỄN NGỌC PHÚ (nguồn: TCSH số 230 - 04- 2008) |
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê