NGUYỄN HOÀNG THỌ
Ảnh: internet
Thăm thẳm bể dâu
Giữa lặng im hơi thở
sự mê mệt của thời gian
bóc ra những ám ảnh tuyệt vọng
tôi mở cánh cửa ngôi nhà không có bóng người
giữa những ngày dịch cúm
mạng nhện giăng nỗi trống vắng khó lường
bao lớp bụi vô thường chồng lên nhau
những cơn đau đè nặng mỗi cơn đau
không có sự phi lý nào khủng khiếp hơn
nỗi mất còn truyền kiếp
không có sự tan rữa nào khốc liệt hơn
cái nhìn thất thanh đôi mắt lụi tàn
Ngôi nhà rộng thênh thang
nhưng không có chỗ đứng
những tiếng khóc hóa thạch
từng sợi tóc ký ức dựng lên hồn thiêng bất động
từng giọt nước mắt âm u mùa đông
những bức tượng vô hình biến tướng
khóc cười huyền hoặc bi thương
những thanh âm phù du phủ sóng luân hồi
những bình tro cốt cháy lên nỗi u hờn trầm mặc
trái đất rùng mình
trôi
lặng thinh
ngôi nhà đứt vách
Tôi quay về phía mặt trời
những tảng băng vỡ ra nhiều hình thù quái lạ
khí độc tan chảy
những khu rừng bốc cháy
lửa ngàn năm đốt đỏ muôn loài...
chim hấp hối kêu thất thanh vô cùng vũ trụ
đôi cánh bàng hoàng trói kiếp mấy tầng cao
Dưới mặt đất
miệng đời...
máu chảy...
tiếng kêu la
cây cỏ ngậm ngùi
dâm dật, ác tham mài răng trong bóng tối
cõi bể dâu thăm thẳm đến bao giờ!?
Bước ra khỏi ngôi nhà hoang ảo
con đường mòn sinh khởi vô minh
tai nghe rõ khắp hành tinh giông bão
triệu triệu năm dội xuống bước chân mình.
(TCSH45SDB/06-2022)
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...