ĐINH HẠ
Với Huế
Người đông mà mình vẫn lẻ
Phố vui sao cứ thấy buồn
Trót lòng đa mang với Huế
Vơi đầy một nét sông Hương
Chiều nay mưa nhòa Đại Nội
Ngồi nghe mắt tượng ngậm ngùi
Cổ nhân nơi miền sương khói
Hội vui có nhớ về chơi…?
Điện sáng bừng đêm thành phố
Thương chênh chao mảnh trăng gầy
Ước chi có bàn tay nhỏ
Dắt mình qua những cuộc say
Người đông mà mình vẫn lẻ
Chia xa hỏi phố có buồn?
Phải vì nặng lòng với Huế
Gặp màu áo tím là thương!
TRẦN NAM PHONG
Mưa cố hương
Đêm qua biển có giật mình
Mưa ngàn năm trước nguyên trinh trở về
Sông dài dằng dặc bến mê
Cánh đồng vẫn nhắc lời thề cỏ may
Mái nhà bịn rịn khói bay
Biết ai còn nhớ mắt cay mỗi chiều
Phập phồng là trái tim yêu
Sau tà áo mỏng bao điều tâm tư
Nghìn năm gửi một cánh thư
Mây bay muôn nẻo, thực hư kiếp người
Cúi đầu cảm tạ đất trời
Vô biên ngọn gió luân hồi vào thơ
Một đời tiếng mẹ ầu ơ
Con chưa đi hết dại khờ vành nôi
Con còn nợ hạt mồ hôi
Nợ xanh mái tóc, nợ đời vá may
Con còn nợ gió cầm tay
Nợ bông hoa hạnh từ ngày xa nhau
Tiếng cười như nắng tan lâu
Tháng năm còn một nhiệm mầu
chưa trao
Trong mơ thức trắng chiêm bao
Đêm qua gặp trận mưa rào cố hương
TỊNH BÌNH
Tiếng gà trưa
Vầng trăng cổ tích
Hương thị rơi đẫm ướt bị bà
Giấc mơ bà Tiên ông Bụt
Phe phẩy quạt mo cau
Tay mẹ
Tay bà
Đưa con vào thế giới nguyên xanh
Hạt thóc vàng phơi dưới nắng thu
Mẹ dụm dành cho ngày con khôn lớn
Những ước mơ như cánh diều khát gió
Chân trời xa
Đau đáu vọng tìm...
Con trở lại cánh đồng trưa rát bỏng
Dầm mình trong mùi quê rơm rạ
Dấu chân trâu loang lổ miền ký ức
Vẫn dáng mẹ gánh ngày lam lũ
Quạt mo cau thôi kể chuyện thần tiên
Treo lên trời cũ vầng trăng
Những cổ tích chẳng bao giờ có thật
Thôi đành cất vần thơ mơ mộng
Lối cũ ta về
Tiếng gà gáy trưa sông...
(TCSH54SDB/09-2024)
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê