Ngày thứ 4 của hai tuần triệt để ở nhà “stay home” thế giới bên ngoài hầu như sa mạc...
Rửa tay lại thành một trong số nguyên tắc quan trọng để chống lại dịch bệnh. Ảnh: Vũ điệu rửa tay “Ghen Covy” xuất hiện trên truyền hình Mỹ. Nguồn: NYPost
Mượn câu nói bên Đức về tình trạng này: “Nước Đức đang làm bài tập ở nhà” (Deutschland macht seine Hausaufgabe”). Cả nước Việt Nam và cả thế giới ngoan ngoãn ở nhà và chăm chỉ làm bài tập. Ngay cả Đức Giáo Hoàng ở Rome cũng được thỉnh cầu vào nhà kính để tránh cơn đại dịch đang hoành hành. Con corona này dữ thật. Nó buộc tất cả phải ngồi yên, làm bài tập. Và chính nó ra bài: VỆ SINH THƯỜNG THỨC!!!. Từ đứa bé đến cụ già, dưới ánh mắt hung hiểm của ông thầy vô hình corona, tất cả mọi người đều rìu ríu phải “làm lại từ đầu” những gì cơ bản đã làm thường ngày. Mà lần này là lệnh của chính phủ, tối cao, nhưng chính phủ lại cũng phải tuân theo. Corona nhe nanh vuốt. Và bài tập bắt đầu, rửa tay (tuyệt đối tay sạch), giữ khoảng cách, đeo khẩu trang (khó với Âu Mỹ, nghe nói ông Trump không chịu đeo, mặc dù ông khuyên mọi người đeo). Ba nguyên tắc này rốt cùng để bảo vệ điều kiện cơ bản cho đời sống: buồng phổi và hơi thở. Một bài học tầm thường nhưng cả thế giới rối loạn vì cơn dịch dữ dội phá vỡ cả hệ thống bảo toàn sức khỏe con người ở mỗi nước trên thế giới. Với sự tấn công tàn phá triệt để vào buồng phổi và sự lây lan vô hình tướng, chưa bao giờ hiện sinh của con người được đặt lại trong những giờ làm bài tập vệ sinh thường thức này: sống sức khỏe trong một môi trường lành.
Và hơn nữa bài học thường thức này đối diện với chồng chất tử thi, trước mắt là núi xác người cao ngất. Chưa bao giờ ta đối mặt cận kề với bốn chữ sinh lão bệnh tử tuyệt đối như thế, trong đó LÃO BỆNH TỬ bỗng trói với nhau làm một, chỉ trong khoảnh khắc. Hầu như không có khoảng thời gian ở giữa. Luật đào thải tự nhiên sinh lão bệnh tử, già rồi thì về với đất đang bị Corona rút ngắn tàn nhẫn chưa từng thấy. Đối diện với nó một vấn đề đạo đức trọng xã hội đang thành hình trong trực giác hành động, cứu người bất kể tuổi tác, như mẫu mực đạo đức thế giới. Hay để người già chết nhường ống thở cho người trẻ hơn. Mình nghĩ đến những giọt nước mắt, những cắn rứt của các bác sĩ khi quyết định rút dây thở... Thống kê xếp loại người già trên 80 là tầm nhắm của covid-19. Tất cả chỉ nằm trong một hơi thở, Corona muốn ta tắt thở.
Nếu con người không tự cứu... Nó đưa cho ta một bài tập thường thức nhất, bảo vệ ta và người.
Trong thời gian này mình nhớ Phật nhiều nhất. Trong những giờ độc thoại như thế này, mình lần theo những bước đi của Phật khi Phật tự mình cách ly với thế gian, bỏ mọi thứ thanh sắc vào rừng sâu. Trước hết, điều Phật tìm là nguyên tắc sống lành, sống khỏe mạnh cả thân và tâm. Ngồi thiền định là không gây sự lây lan, chính đôi tay ta dẫn dắt mọi thứ vi khuẩn ở trên đời vào thân. Khi ăn thì ăn trong tĩnh thức, thức ăn nuôi thân ta, và cái bình bát là dụng cụ lành nhất. Mấy ngày hôm nay ăn một mình mới thấy cách ngôi ăn riêng của Phật là hay. Phật chỉ dùng một bữa trong ngày, đi nhiều và thiền định, giảng cho các đệ tử với chánh ngữ đưa đến giác ngộ về điều kiện sống lành và tránh nghiệp dữ, tôn trọng sự sống của muôn loài. Và đối với Phật cái quý giá nhất chính là hơi thở.
Có lẽ chỉ có MỘT NGƯỜI đối diện được với corona, như ánh sáng đối diện với đêm đen trọng từng giây tỉnh thức, Phật Cồ Đàm sống động đang đi và ngồi yên, không cần phép lạ của Thượng đế, chú tâm vào hơi thở và không lây nhiễm. Một đề nghị sống đời giản dị an lạc.
Corona buộc thế giới ngồi yên để tự cứu, và đặt cả thế giới trong tư thế CHỜ (Tấn Sơn hát đúng nơi đây tôi chờ nơi kia Anh chờ...), Ý niệm thời gian rút lại trong chữ chờ..
Chờ xong mình sẽ làm gì?
Lặp lại tất cả như đã làm và gấp hai ba lần hơn? Hay thay đổi thói quen từ bài tập thường thức trên kia?
Thôi thì thở vào thở ra cái đã...
Theo Thái Kim Lan - Tia Sáng
Tham luận tại cuộc tọa đàm “Văn học trẻ Huế- nhìn lại và phát triển” của nhà thơ trẻ Lê Vĩnh Thái: "một lần ngồi uống cà phê tôi được một nhà thơ, người anh trong Hội thống kê về đội ngũ sáng tác trẻ nữ của cố đô Huế chỉ có vỏn vẹn chưa đầy 5 người mà tuổi đã ngoài 30, còn tuổi từ 20, 25 đến 30 thì không thấy!?... "
Từ cuối tháng 6. 2008, trên mạng Internet, cùng lúc có những bài viết về nhiều nhà văn, nhà thơ ở Huế như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Khoa Điềm, Trần Vàng Sao, Tô Nhuận Vỹ và ở Quảng Trị, Quảng Bình. Các bài viết được đăng tải trên các báo điện tử nước ngoài (hoặc sách in ra được các tờ báo đó đưa lên mạng), cả trên tờ báo của một tổ chức chống nhà nước Việt Nam cực đoan nhất, và trên blogs của một số nhà văn trong nước (được một số báo điện tử nước ngoài nối mạng sau đó). Mục đích khác nhau nhưng các bài đó, tạm xếp vào hai loại, có một điểm giống nhau: DỰNG ĐỨNG những sự kiện của cuộc đời và hoạt động của các nhà văn nhà thơ này.
Thư Sông Hương Vậy là năm đầu của thế kỷ XXI, của thiên niên kỷ III Công lịch đã qua. Mới ngày nào đó, khắp hành tinh này còn rộ lên niềm hoang mang và hoang tưởng về một ngày tận thế ở năm 2000 bởi sự “cứu rỗi” của Thiên Chúa hoặc bởi sự “mù loà” của máy tính. Mới một năm thôi mà thế giới loài người đã qua biết bao bất trắc, xung đột, khủng bố... và máu và nước mắt! May mà đất nước chúng ta vẫn được bình yên, ổn định, phát triển theo Đường lối Đại hội IX của Đảng. May mà dân ta vẫn còn nhu cầu Văn hoá tâm linh. Văn hoá tâm linh cũng là thuộc tính của văn học nghệ thuật. Các tờ báo văn nghệ tồn tại được chính nhờ nhu cầu đó. Qua một năm nhìn lại, Tạp chí Sông Hương chúng tôi ngày một được bạn đọc tin cậy hơn, cộng tác càng nhiều hơn, thật là điều vinh hạnh. Song, ngược lại, chúng tôi cũng lấy làm áy náy vì bài vở thì nhiều mà trang báo lại có hạn, không thể đăng tải hết được, nhất là số Tết này. Ở đây, nó mang một nghịch lý chua chát, bi hài như một nhà viết kịch đã nói: “Số ghế bao giờ cũng ít hơn số người muốn ngồi vào ghế”. Ngoài sự bất cập ấy, hẳn còn có những điều khiếm nhã khác mà chúng tôi không biết làm gì hơn ngoài lời xin lỗi, lời cảm ơn và mong được thể tất. Chúng tôi xin cố gắng chăm lo tờ Sông Hương luôn giữ được sắc thái riêng, có chất lượng để khỏi phụ lòng các bạn. Dù thế giới có biến đổi thế nào đi nữa thì Sông Hương vẫn mãi mãi muốn được thuỷ chung với bạn đọc, bạn viết của mình. Nhân dịp tết Nhâm Ngọ, Sông Hương trân trọng chúc Tết các bạn sang năm mới thêm dồi dào sức khoẻ, thành đạt và hạnh phúc. S.H
Các bạn đang cầm trên tay số kỷ niệm 25 năm thành lập Tạp chí Sông Hương. Mới ngày nào đó, một ngày hè tháng 6 năm 1983, trong niềm khao khát của không khí đổi mới trong văn học nghệ thuật, Tạp chí Sông Hương số 01 ra mắt và đón nhận sự hưởng ứng của công chúng. Đó là một sự khởi đầu được mong đợi từ hai phía: người viết và bạn đọc.
Gần đây đọc các bài của Trần Mạnh Hảo và Nguyễn Hùng Vĩ bàn về ba bài thơ Thu của Nguyễn Khuyến trên Văn nghệ (1), tôi thấy câu "Nước biếc trông như tầng khói phủ" trong bài Thu vịnh là câu thơ sáng rõ, không có gì khó hiểu mà lại được bàn nhiều. Mỗi người hiểu mỗi cách mà đều hiểu không đúng, chỉ vì không để ý rằng câu thơ này được viết theo lối "đảo trang".
(Nhân đọc: "Truyện Mã Phụng - Xuân Hương") * Truyện "Mã Phụng - Xuân Hương" trước đây còn được quen gọi dưới nhiều tên khác nhau, lúc là Vè Bà Phó, Vè Mã Phụng - Mã Long, khi là Thơ Mụ Đội, khi lại là Truyện Mã Ô - Mã Phụng v.v... là một tác phẩm văn học dân gian vốn được nhân dân Bình - Trị - Thiên rất yêu thích, phạm vi phổ biến trước Cách mạng Tháng Tám 1945 khá rộng.
Trên Tạp chí Sông Hương số tháng 3, nhân sự kiện Trần Hạ Tháp dành được giải A trong cuộc thi truyện ngắn của báo “Văn nghệ”, tôi vừa lên tiếng về sự “lặng lẽ” - một điều kiện cần thiết để làm nên tác phẩm văn học nghệ thuật có giá trị, nay lại nói điều ngược lại, vậy có “bất nhất” có mâu thuẫn không?
Trên thực tế, việc bảo tồn những vốn quý của cha ông để lại quả không phải là việc đơn giản, dễ dàng. Nhưng chúng ta sẽ không thể có sự chọn lựa nào khác bởi vì sẽ không có một nền văn hóa tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc nào cả nếu từ bây giờ chúng ta không biết giữ lấy những gì mình đang có.
Mang tên dòng sông duyên dáng thả mình bên thành phố Huế - SÔNG HƯƠNG, những trang tạp chí này là dòng chảy của những cảm xúc tươi đẹp trên “khúc ruột miền Trung” đất nước.
Từ xa xưa đến bây giờ, thường tục vẫn nói "sông có khúc người có lúc". Không biết Sông Hương bản báo năm rồi (năm tuổi 15) là sông hay là người? Có lẽ cả hai. Vậy nên cái khúc và cái lúc của nó đã chồng lên nhau - chồng lên nhau những khó khăn và tai tiếng!