LÊ MINH PHONG
“...Người là thánh nhân
Người đã sống trong chúng con
hôm nay và ngày sau
Minh họa: NHÍM
đến với Người có bình minh mưa
đến với Người có vầng trăng bạc
đến với Người có Chaos, Nyx và Hades
Người nói Người sẽ đưa chúng con tới vùng đất hứa
nhưng vào Chúa nhật, lửa đã tràn lên cùng với tro bụi
khi ấy chúng con lại gọi tên Người
trong niềm bấn loạn của những kẻ tội đồ vong thân...”
Đoàn người hành hương tiếp tục cầu nguyện. Họ cầu nguyện dưới ánh sáng của lửa. Họ đã đi, đã vượt qua những đỉnh núi phía Tây, đã bỏ lại sau lưng mặt trời rực lửa. Họ đã dừng lại ở đây, giữa một khu rừng già cách mặt trăng rất xa, cách mặt biển rất xa. Cả khu rừng bừng tỉnh bởi ánh sánh của lửa.
Họ có đàn ông, đàn bà, và cả trẻ nhỏ. Đàn ông mang cung tên và những ngọn giáo. Đàn bà mang thực phẩm và nước trong những chiếc túi bằng da dê. Trẻ con nín thinh và bám sát gót người lớn.
“...thế rồi khi trăng tan
đâu đó những tiếng tru vang lên và gãy nát trong những lèn đá
con thuyền có cánh buồm to lớn đã không đến được với bến bờ của lửa
chúng con
linh hồn chúng con đã vung vãi trên những sa mạc và rừng núi
Người là kẻ dối lừa bằng thứ ngôn ngữ điêu ngoa
những cánh chim đang lao vào mùa đông đói rét
chúng con đã tới chân đồi và đi vào rừng rậm
Người không phải là đấng tối cao
chúng con đã nhầm tưởng bởi sự ngụy tạo cao siêu của Người...”
Họ lại tiếp tục cầu nguyện. Họ xếp thành một vòng tròn và bước đi chậm rãi. Trẻ con không biết cầu nguyện nhưng chúng ý thức được một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Các vị thần đã nổi giận. Trẻ con biết đã đến ngày tận thế nhưng chúng không thể gọi tên.
“...khi những cánh chim bằng sắt đến từ phương Bắc
khi những con cá bằng sắt đến từ Đông hải
chúng gào rú
chúng con lại lạc lối
chim ưng sà xuống
rắn rết bò lên
chúng con bấu víu vào lửa
lửa vĩnh cửu không sưởi ấm chúng con
rừng
và biển than khóc
ít nhất cũng đã đến ngàn lần
tha nhân run rẩy
dị nhân quay đi
quái nhân bước tới
mắt cáo đục mờ
lửa leo lét cháy rồi thành tro...”
Họ tiếp tục cầu nguyện và bước đi chậm rãi theo một vòng tròn cố định. Họ không hề mệt mỏi bởi sự hoảng loạn đang áp chế và bủa vây họ.
Giữa vòng tròn là một xác chết. Không rõ là xác đàn ông hay đàn bà. Một cái xác tím bầm, bất động.
“Người ấy đang ngủ.” Đứa bé thứ nhất nói.
“Đừng đánh thức, người ấy còn vô vàn những giấc mơ khác.” Đứa bé thứ hai nói.
“Im.” Người đàn ông nhỏ thó đi sau đứa bé rít lên.
Rồi những đứa trẻ im bặt.
“...Người đã ngủ và không hề thức dậy
linh hồn Người chưa được siêu thoát và nó còn đi hoang trên những vùng đất của những kẻ vô thần, bất trị
Người không là thánh nhân
Người không có những chiếc đũa thần và những con thuyền vượt sóng
những hơi thở hiu hắt
những con mắt đục mờ
và đức tin nhàu nát
đá không khóc
rừng câm nín
lý trí và đam mê gãy nát
triết nhân khước từ
Chúa trời quay lưng
và rồi là những tiếng hò reo của những đội kị binh khát máu
mùi hôi tanh chảy khắp trên những mê lộ và dòng sông đen...”
Thú rừng nép vào nhau run rẩy bởi tiếng cầu nguyện của họ rền vang như những tiếng sấm Đông. Lửa đang nhảy múa, chập chờn trong mắt của sói và báo đen. Chim chóc bất động. Những con sóc thò đầu ra khỏi hốc cây sợ hãi nhìn đoàn người cầu nguyện và nhảy những điệu nhảy của quái nhân.
Xác chết vẫn trơ lì. Không thể phân biệt là xác đàn ông hay đàn bà. Hai hốc mắt lún sâu trên khuôn mặt bé nhỏ và đầy những vết nhăn. Những sợi tóc trên đầu cái xác rung lên khi đoàn người giẫm mạnh xuống đất.
“Một con ruồi.” Đứa trẻ thứ 99 nói.
“Đâu?” Đứa trẻ thứ 100 hỏi.
“Trong miệng người đang nằm ngủ ấy. Rõ ràng là thế. Nó đã bò ra rồi bay lên, sau đó lại hạ xuống rồi bò vào. Trong miệng ấy.” Đứa trẻ thứ 99 lại nói.
“Im.” Người đàn ông chột mắt rít lên.
“Thế là phạm thánh, các vị thần sẽ nổi đóa và trừng phạt.” Người đàn bà có móng tay đen sì và dài ngoằng nói.
Rồi họ lại tiếp tục bước đi và cầu nguyện.
“...Người đã từng bước lên đồi
Người đã từng bước trong thung lũng
niềm khát khao tường giải của Người đã bị chặn lại bởi những lèn đá
thuyền nan đã vỡ nát khi những con sóng lớn kéo đến từ trùng dương
chúng con lăn trên mặt đất gồ ghề
khuôn mặt chúng con chật cứng bởi những mộng mị đớn hèn
những giọt mồ hôi rơi xuống
biển đông đặc...”
Đoàn người hành hương cầu nguyện cho đến khi những rễ cây đã bám lên chân họ. Nhưng họ vẫn bước đi và lầm rầm cầu nguyện.
Đàn ông đã trở nên già nua. Lưng họ còng xuống. Cung tên và những ngọn giáo rơi xuống đất khi chúng đã mục nát, và rồi rễ cây đã nuốt chửng chúng. Những người đàn bà trở nên tàn tạ và mù lòa. Mắt họ hoắm sâu và móng tay họ dài ra như những móng tay của mụ phù thủy. Những đứa trẻ lớn lên với thân hình què quặt và trí tuệ của chúng thì mãi mãi ấu thơ.
“...Người không thức dậy
Người còn những cuộc phiêu lưu khác
Người chưa thoả mãn khi Người chưa hạnh ngộ với đấng tối cao
đêm
ngày
mặt trời
mặt trăng
cát
bão
bủa vây chúng con
đó là chưa kể những ngọn lửa đã tắt ngấm trong tro tàn...”
Rồi đoàn người hành hương quỳ mọp xuống. Những móng tay dài ngoằng của họ lướt lên rồi thọc sâu vào xác chết. Họ đã moi ra những thớ thịt thối rữa.
Rồi ngấu nghiến chúng.
“Tớ thấy những con dòi.” Chàng trai thứ 85.789.571 nói.
“Chúng đã tuôn ra từ đôi mắt.” Chàng trai thứ 85.789.572 nói.
“Mũi nữa.” Chàng trai thứ 85.789.573 nói.
“Im.” Đàn ông rít lên.
“Đó là điều cấm kị.” Đàn bà nghiến răng và nguyền rủa.
“...Người không phải là thánh nhân
Người là kẻ mù lòa tự găm đinh vào trong mắt
những giọt nước mắt không chảy ra
những giọt máu đen sì đã chảy ra
chúng con sẽ xâu những giọt máu thành chuỗi hạt
rồi ném lên trời cùng với Gió...”
Khi những con thú bỏ đi, rừng già đã nuốt chửng họ.
L.M.P
(SĐB9-12)
HÀ KHÁNH LINH
Giây phút của sự bí ẩn có khi lại bắt đầu bằng cả một cuộc đời được phơi bày trần trụi.
NGUYỄN THU PHƯƠNG
Vào lúc Tình sầu dứt, tiếng vỗ tay đây đó lác đác. Người đàn ông râu tua tủa ngồi ở cái bàn kê dưới gốc cây si rễ lòng thòng cách bàn chúng tôi chừng dăm mét vội vàng đứng dậy, đi nhanh tới khoảng sân nho nhỏ có mái che được quán thiết kế thành sân khấu, nghiêng người trao tặng hoa cho cô ca sĩ với vẻ trân trọng như một fans hâm mộ đích thực.
LÊ THỊ KIM SƠN
Dịu là kẻ không sinh ra trong hòa bình, cái tiếng hòa bình mà Dịu vẫn chưa hiểu hết nghĩa, vẫn luôn được Dịu líu lo tập hát theo chúng bạn khi đi mẫu giáo.
HOÀNG THU PHỐ
- Em còn gì để cười nói với anh?
Mê nghe giọng mình vang trên điện thoại, trời đổ mưa, mưa giao mùa, hạt lăn tròn nứt nẻ mùa thu.
TRẦN PHƯƠNG TRÀ
Từ trên võng, tôi chồm dậy nhảy xuống sạp ngay sau những tiếng nổ đầu của loạt bom B52. Tiếng nổ khá gần làm rung chuyển cả những khúc gỗ lát căn hầm chữ A.
NGUYỄN HOÀNG
Trăng sáng huyền diệu, những ngôi sao lấp lánh hòa điệu cùng tiếng sóng thì thầm.
HÀ KHÁNH LINH
Truyện
Tôi kịp đến Campuchia lần đầu khi bộ đội Việt Nam vừa đánh trả bọn Khmer đỏ Polpot tràn qua xâm lược các tỉnh biên giới Tây Nam nước Việt Nam ta giết hại nhiều đồng bào ta, nhất là tại Ba Chúc - An Giang có hơn 3000 người dân bị giết hại!
LÊ HOÀNG NGÂN
Đoàn người lại đứng trên đèo gọi anh, một đoàn người áo tơi lam lũ đang đứng trên đèo gọi anh.
NGÔ HỮU KHOA
Hải quay về. Xe khách có chút ọc ạch nhưng đường rộng, nền bê tông phẳng lỳ lại thẳng tắp nên tốc độ gần như không thay đổi, đều đều gần trăm km/h.
LÊ HOÀNH PHÒ
Tiếng máy điều hòa chạy đều đều. Nơi góc phòng, có một người chăm chú coi lại đề cương thực tập.
DUY NHIÊN
Như vừa lội qua một giấc mơ, giấc mơ chắp nối bao thân phận bên đời. Giấc mơ chập chờn nhớ quên lẫn lộn, Như muốn xóa đi gam màu xám và tô lên niềm hy vọng.
PHẠM XUÂN PHỤNG
Tôi đang dính vào thành xe. Dính, chứ không phải đứng, không phải nằm, không phải ngồi. Phần thắt lưng dính vào mép trên thành xe.
DƯƠNG GIAO LINH
Đêm nay trời có mưa?
Giao ngước mắt nhìn những ngôi sao đang thi nhau lấp lánh trên khoảng trời đen sẫm. Chỉ có góc này Giao mới nhìn được những ngôi sao đêm. Tiếng ai huýt gió vọng vào tai nghe u lạnh. Lại một đêm nữa Giao không ngủ…
VŨ THANH LỊCH
Dim chạy hùng hục để vắt kiệt năng lượng. Không nhìn đường, không đếm xỉa các vật cản. Đến gốc cây thị trước Đền Đá chân vẫn không dừng.
ĐINH PHƯƠNG
1.
Bác tôi về thị trấn sống vào một ngày cuối tháng tư nóng đến sớm, nóng nung người, những con chó ghẻ thè lè lưỡi uể oải nhìn nhau lúc bác đi qua chẳng buồn sủa. Bác đi tự tin, bác biết nơi mình đang đến - như cuộc đời bác vẫn vậy - luôn luôn biết điều mình cần.
NGUYỄN THỊ ẤM
Người ta vẫn tưởng sắc đẹp của đàn bà là vô tội. Đúng là vô tội. Nhưng đẹp quá thì phải xét lại.
BẢO THƯƠNG
Kelvin, con đã về rồi à?
NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH
1.
Lên mười tuổi, tôi mới biết bà ngoại không phải là họ hàng. Điều này khiến tôi buồn bã tủi thân đến bỏ cả ăn uống học hành dù đang chuẩn bị thi hết cấp tiểu học.
HOÀNG CÔNG DANH
Ta sẽ không nhìn thấy gì cho đến khi chui ra khỏi nhà ga. Chúng tôi thường nói với nhau như vậy mỗi khi đi tàu điện ngầm. Đấy là chuyện hơn mười năm trước, khi tôi và anh cùng học chung ở thủ đô Minsk của Belarus.
TRIỀU NGUYÊN
Dãy phố cổ nằm hai bên đường Thuận Hòa, nơi bày bán từ cái đinh ốc xe đạp đến những sợi dây chuyền vàng đính ngọc thạch trổ tượng Quan Âm và cả Đức mẹ Maria, treo trên các giá lót nỉ màu hổ phách lóe sáng trong tủ kính, bỗng nhộn lên bởi cái tin từ cửa hiệu cầm đồ Hòa Lợi truyền ra: Mẹ của ông chủ hiệu này đang hấp hối.