LÊ MINH PHONG
“...Người là thánh nhân
Người đã sống trong chúng con
hôm nay và ngày sau
Minh họa: NHÍM
đến với Người có bình minh mưa
đến với Người có vầng trăng bạc
đến với Người có Chaos, Nyx và Hades
Người nói Người sẽ đưa chúng con tới vùng đất hứa
nhưng vào Chúa nhật, lửa đã tràn lên cùng với tro bụi
khi ấy chúng con lại gọi tên Người
trong niềm bấn loạn của những kẻ tội đồ vong thân...”
Đoàn người hành hương tiếp tục cầu nguyện. Họ cầu nguyện dưới ánh sáng của lửa. Họ đã đi, đã vượt qua những đỉnh núi phía Tây, đã bỏ lại sau lưng mặt trời rực lửa. Họ đã dừng lại ở đây, giữa một khu rừng già cách mặt trăng rất xa, cách mặt biển rất xa. Cả khu rừng bừng tỉnh bởi ánh sánh của lửa.
Họ có đàn ông, đàn bà, và cả trẻ nhỏ. Đàn ông mang cung tên và những ngọn giáo. Đàn bà mang thực phẩm và nước trong những chiếc túi bằng da dê. Trẻ con nín thinh và bám sát gót người lớn.
“...thế rồi khi trăng tan
đâu đó những tiếng tru vang lên và gãy nát trong những lèn đá
con thuyền có cánh buồm to lớn đã không đến được với bến bờ của lửa
chúng con
linh hồn chúng con đã vung vãi trên những sa mạc và rừng núi
Người là kẻ dối lừa bằng thứ ngôn ngữ điêu ngoa
những cánh chim đang lao vào mùa đông đói rét
chúng con đã tới chân đồi và đi vào rừng rậm
Người không phải là đấng tối cao
chúng con đã nhầm tưởng bởi sự ngụy tạo cao siêu của Người...”
Họ lại tiếp tục cầu nguyện. Họ xếp thành một vòng tròn và bước đi chậm rãi. Trẻ con không biết cầu nguyện nhưng chúng ý thức được một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Các vị thần đã nổi giận. Trẻ con biết đã đến ngày tận thế nhưng chúng không thể gọi tên.
“...khi những cánh chim bằng sắt đến từ phương Bắc
khi những con cá bằng sắt đến từ Đông hải
chúng gào rú
chúng con lại lạc lối
chim ưng sà xuống
rắn rết bò lên
chúng con bấu víu vào lửa
lửa vĩnh cửu không sưởi ấm chúng con
rừng
và biển than khóc
ít nhất cũng đã đến ngàn lần
tha nhân run rẩy
dị nhân quay đi
quái nhân bước tới
mắt cáo đục mờ
lửa leo lét cháy rồi thành tro...”
Họ tiếp tục cầu nguyện và bước đi chậm rãi theo một vòng tròn cố định. Họ không hề mệt mỏi bởi sự hoảng loạn đang áp chế và bủa vây họ.
Giữa vòng tròn là một xác chết. Không rõ là xác đàn ông hay đàn bà. Một cái xác tím bầm, bất động.
“Người ấy đang ngủ.” Đứa bé thứ nhất nói.
“Đừng đánh thức, người ấy còn vô vàn những giấc mơ khác.” Đứa bé thứ hai nói.
“Im.” Người đàn ông nhỏ thó đi sau đứa bé rít lên.
Rồi những đứa trẻ im bặt.
“...Người đã ngủ và không hề thức dậy
linh hồn Người chưa được siêu thoát và nó còn đi hoang trên những vùng đất của những kẻ vô thần, bất trị
Người không là thánh nhân
Người không có những chiếc đũa thần và những con thuyền vượt sóng
những hơi thở hiu hắt
những con mắt đục mờ
và đức tin nhàu nát
đá không khóc
rừng câm nín
lý trí và đam mê gãy nát
triết nhân khước từ
Chúa trời quay lưng
và rồi là những tiếng hò reo của những đội kị binh khát máu
mùi hôi tanh chảy khắp trên những mê lộ và dòng sông đen...”
Thú rừng nép vào nhau run rẩy bởi tiếng cầu nguyện của họ rền vang như những tiếng sấm Đông. Lửa đang nhảy múa, chập chờn trong mắt của sói và báo đen. Chim chóc bất động. Những con sóc thò đầu ra khỏi hốc cây sợ hãi nhìn đoàn người cầu nguyện và nhảy những điệu nhảy của quái nhân.
Xác chết vẫn trơ lì. Không thể phân biệt là xác đàn ông hay đàn bà. Hai hốc mắt lún sâu trên khuôn mặt bé nhỏ và đầy những vết nhăn. Những sợi tóc trên đầu cái xác rung lên khi đoàn người giẫm mạnh xuống đất.
“Một con ruồi.” Đứa trẻ thứ 99 nói.
“Đâu?” Đứa trẻ thứ 100 hỏi.
“Trong miệng người đang nằm ngủ ấy. Rõ ràng là thế. Nó đã bò ra rồi bay lên, sau đó lại hạ xuống rồi bò vào. Trong miệng ấy.” Đứa trẻ thứ 99 lại nói.
“Im.” Người đàn ông chột mắt rít lên.
“Thế là phạm thánh, các vị thần sẽ nổi đóa và trừng phạt.” Người đàn bà có móng tay đen sì và dài ngoằng nói.
Rồi họ lại tiếp tục bước đi và cầu nguyện.
“...Người đã từng bước lên đồi
Người đã từng bước trong thung lũng
niềm khát khao tường giải của Người đã bị chặn lại bởi những lèn đá
thuyền nan đã vỡ nát khi những con sóng lớn kéo đến từ trùng dương
chúng con lăn trên mặt đất gồ ghề
khuôn mặt chúng con chật cứng bởi những mộng mị đớn hèn
những giọt mồ hôi rơi xuống
biển đông đặc...”
Đoàn người hành hương cầu nguyện cho đến khi những rễ cây đã bám lên chân họ. Nhưng họ vẫn bước đi và lầm rầm cầu nguyện.
Đàn ông đã trở nên già nua. Lưng họ còng xuống. Cung tên và những ngọn giáo rơi xuống đất khi chúng đã mục nát, và rồi rễ cây đã nuốt chửng chúng. Những người đàn bà trở nên tàn tạ và mù lòa. Mắt họ hoắm sâu và móng tay họ dài ra như những móng tay của mụ phù thủy. Những đứa trẻ lớn lên với thân hình què quặt và trí tuệ của chúng thì mãi mãi ấu thơ.
“...Người không thức dậy
Người còn những cuộc phiêu lưu khác
Người chưa thoả mãn khi Người chưa hạnh ngộ với đấng tối cao
đêm
ngày
mặt trời
mặt trăng
cát
bão
bủa vây chúng con
đó là chưa kể những ngọn lửa đã tắt ngấm trong tro tàn...”
Rồi đoàn người hành hương quỳ mọp xuống. Những móng tay dài ngoằng của họ lướt lên rồi thọc sâu vào xác chết. Họ đã moi ra những thớ thịt thối rữa.
Rồi ngấu nghiến chúng.
“Tớ thấy những con dòi.” Chàng trai thứ 85.789.571 nói.
“Chúng đã tuôn ra từ đôi mắt.” Chàng trai thứ 85.789.572 nói.
“Mũi nữa.” Chàng trai thứ 85.789.573 nói.
“Im.” Đàn ông rít lên.
“Đó là điều cấm kị.” Đàn bà nghiến răng và nguyền rủa.
“...Người không phải là thánh nhân
Người là kẻ mù lòa tự găm đinh vào trong mắt
những giọt nước mắt không chảy ra
những giọt máu đen sì đã chảy ra
chúng con sẽ xâu những giọt máu thành chuỗi hạt
rồi ném lên trời cùng với Gió...”
Khi những con thú bỏ đi, rừng già đã nuốt chửng họ.
L.M.P
(SĐB9-12)
NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH
- Thôi, hai bà cháu về đi không mưa ướt hết!
CÁT LÂM
1. “Về thôi mẹ ơi, nơi đây đã chẳng còn gì ngoài đống đổ nát nữa rồi. Về với gió Hồ Tây để nghe lồng lộng trong buổi mùa đông như mẹ kể. Về với đàn sâm cầm nhởn nha mặt nước. Chẳng có gì cho mình cả, chỉ trừ có nỗi dằn vặt mỗi ngày một nhiều hơn. Về thôi mẹ ơi, về với bà ngoại, ông ngoại, để một lần con được biết mình vẫn còn có họ hàng, có quê hương.”
NGUYỄN ANH NHẬT
Trong Thế chiến thứ hai, một đội quân điện thính viên có nhiệm vụ nghe ngóng điện đài của đối phương luân phiên nhau hàng ngày trời.
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Những người già bảo chúng tôi ở Ái Tử có nhiều ma, ngày xưa chiến trận diễn ra liên miên, nhiều người bị chết mất thây. Những cuộn cát xoáy do gió cuốn lên mỗi lần mù mịt là ma đi kiếm ăn.
PHƯƠNG HÀ
Thằng Mạnh lẹ làng cắt quả bí đao đang lủng lẳng trên giàn. Nó nheo mắt lại vì nắng, trán lấm tấm mồ hôi.
VIỆT HÙNG
Chàng cho rằng mọi việc cũng chỉ tại những chiếc đồng hồ quay ngược.
VŨ NGỌC GIAO
Năm Luyến lên sáu tuổi cả nhà phát hiện nàng bị bệnh mộng du.
Cứ vào quãng gà gáy canh hai Luyến lại bật dậy vén màn, mở cửa lững thững đi ra vườn.
LÊ VI THỦY
Đêm.
Tiếng nhạc vũ trường khiến gã quay cuồng. Chai Armagnac vơi dần. Những cái ly được nâng lên hạ xuống cùng với tiếng cười rôm rả.
NGUYỄN QUANG HÀ
Ngay cả ở đất Cố Đô, không mấy ai biết ở chân núi Ngũ Tây có một vườn mai vàng. Chủ vườn mai ấy là hai cha con ông già mù.
VIỆT HÙNG
Khi ấy, là khoảng thời gian mà trong tôi, cảm giác trống rỗng đến ghê sợ đang xâm chiếm. Với tôi lúc đó, chẳng còn gì để đáng coi là đẹp...
NGUYỄN NGỌC LỢI
Đầm sen ấy có từ bao giờ, bà không thể biết. Nhưng bà biết đích xác ngày nó tàn, tận mắt chứng kiến cả một đầm nước loi thoi tàn úa những cọng, những tán lá mốc xỉn màu rỉ sắt đổ gục, mặt nước hồ bàng bạc những cuống lá buồn thảm. Và cái đầm sen ấy đã được kết thúc bằng những chuyến xe nối đuôi nhau ào ào trút đất.
PHẠM GIAI QUỲNH
1.
Đóng nắp hòm thư đã bong phần gỉ sét bên ngoài, cô nhét mấy lá thư vào trong nhà - qua khe cửa. Vì cô đã chốt khóa rồi nên không muốn phải mở cửa ra một lần nữa.
HƯƠNG VĂN
Màn đêm đã tràn ra mặt biển. Màu nước đen như màu mực, lênh loáng, mênh mông. Bãi bờ vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của biển.
ĐINH PHƯƠNG
1.
Tôi nói với Vân về việc từ nay sẽ không nói đến cái chết của Ẩn nữa, chấm dứt một cơn mộng dài đẵng ai cũng phải quên đi.
LÊ KIM SƠN
Nàng biết không, ta đã nhìn thấu nàng từ rất lâu trước đó? Buổi tắm trăng ngơ ngác một mình, cái tinh khôi như đóa hoa mới hé, chỉ mình ta chế ngự được thời gian, cái khoảnh khắc lãng đãng muôn trùng, đã trói trái tim tội nghiệp của ta bên nàng mãi mãi.
HOÀI NAM
Người ta vẫn xì xào tới tai tôi rằng, tôi là một con ngốc. Thì đã sao! Tôi không cảm thấy bị xúc phạm mà ngược lại nó đem đến cho tôi cảm giác được an toàn yên ổn. Ai lại đi ganh tị, đố kị với một con ngốc? Làm thế chẳng khác nào tự túm tóc nhấc mình khỏi mặt đất.
HOÀNG THU PHỐ
1.
“Khi ánh sáng một lần nữa soi chiếu, ta bỏ lại tàn lụi thế giới này”.(*)
QUÁCH THÁI DI
Tôi đẩy nhẹ cửa bước vào một gian phòng khá lớn, cố gắng không gây ra tiếng động. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành đặt gần kệ sách rất cao, lắng nghe dòng suối âm thanh trong trẻo đang chảy ra từ cây đàn piano màu trắng.
VIỆT HÙNG
Tosenli bước vào tiệm cho thuê đồ "Con Ngỗng Vàng". Người chủ tiệm thấy ông, theo thói quen, chẳng cần hỏi, đi thẳng đến nơi treo đồ.
VIỆT HÙNG
Đêm tháng 6 của Hà Nội. Căn phòng 24 mét vuông như chật thêm. Giáo sư Sơn ngồi mơ màng nhả khói thuốc.