Nuốt dần hệ lụy

15:17 20/04/2021


VƯƠNG HUY

Ảnh: internet

Nuốt dần hệ lụy
               (Trích trường ca)

Chín con long mang tin tìm biển lớn
Còn hoài thai trên chín bậc trầm tư
Đá vang lạnh lẽo lời tháng ba
Ai còn đi xa vắng quan san
Khi gươm đao còn khua vang sử lịch
Ai rơi đầu vì vần thơ nếm mật
Giọng thơ ngâm giữa đêm trường ai oán
Đánh thức nhân tâm tiếng đáp khôn hàn


Ngựa hí ngoài ải xa
Mưa đá lạnh vang trên từng hẻm núi
Tuyệt ngôn trong khúc điệu dựng xây
Ai khóa lại u nùng bao oán khổ
Nói được gì trên tiết điệu suy tư
Lặng lẽ mười năm không dám một tiếng rên
Ngực giấu khói nuốt dần bao hệ lụy
Hóa thân trong giấc mơ câm lặng
Trong chập chờn thức ngủ bật tiếng khóc
Ai lại vùi trong oan ngục
Ngày cô lặng cứ mong chờ tin sáng
Điếng hồn trong oan khúc chiêm bao
Đừng chốt chặn nguồn thơ đang tuôn chảy
Người thơ chết giữa mưa hoa đào rơi loạn
Tiếng ca vang đứt mạch
Dìm trong nấm mộ cô liêu


Ai cưỡi con lừa gầy tìm thơ trên đồng vắng
Dòng thơ ma mửa tim
Quỷ khốc thần sầu
Quái điệu tàn canh tiếng côn trùng
Trong khi tiếng quạ vẫn gặm mòn tịch liêu
Mây vần vũ trong buổi chiều oan hồn
Thác vang đá nguyện rừng thâm cổ thụ
Bạt vía lách lau
Đàn bướm xanh tụ trên miền đất đỏ
Thiên đường mở cổng ai dám trèo
Mây đá màu xanh ngun ngút kinh buốt
Dựng ngược tóc trên đỉnh cao ai bóng Giáng Kiều
Thăng thiên không lời đáp
Mòn dáng cô liêu trong gió kinh hoàng
Chúa vẫn đứng trên đỉnh cao bạt tiếng
Cứu rỗi muôn loài thập giá sương đọng



Lòng thiết sống khơi sâu vùng tâm tưởng
Những ảnh hình khuất lụy bóng hoàng hôn lòng người
Hy vọng những giấc mơ tươi sáng
Mở ra vùng thiên địa mới
Soi rọi những điểm mù


Người cô độc đào sâu thực tại
Không bằng lòng với cảm tính yếu mềm
Những thủ pháp độc dị như quét đám sương mù nội tâm
Vùng vô thức bật sáng
Dù lặng lẽ ngày mai lặng lẽ hôm nay
Những sự vật xích lại nhau lên tiếng gọi
Đốm lửa lóe sáng trên từng luồng ngôn ngữ lạ
Những thần thoại những dị tích thức dậy đòi giải mã
Đêm sống với ngàn khơi linh hồn không tiếng vang
Vô thường lẩn khuất trong tạo vật
Trăng khóc khóe mi ửng đỏ
Bia mộ ai nằm đó
Trời tuôn mưa đầm đìa vì đâu
Như chiếc đồng hồ cát tuổi đời vơi cạn
Nuối tiếc gì tiếng vận hành muôn thuở
Người cô độc ngồi bên mặt hồ núi in bóng xanh cao
Nghĩ mãi những truyền thuyết ngưng đọng
Núi và hồ ngụ ý cho người bao câu chuyện
Những bí ẩn mênh mang sâu thẳm cao vọi
Những buôn làng mù sương hay nắng thắp
Những mặt người nét hằn
Vùng đất mang hồn người
Thác âm vọng núi rừng
Từ ngàn cao tuôn dội
Sự mạnh mẽ hoang dại hay ẩn ngầm mơ hồ
Mỗi con thác một câu chuyện bất tận
Sử thi ngấm trong đất trong máu


Người cô độc ngồi nhâm nhi ly cà phê rẻo cao
Phố xá ngập ngừng trong mây hoang đường
Cái lạnh thấm xương
Những dòng thơ chảy trong tủy
Ấm lại mùa đông cao nguyên trong ngực
Khói tỏa mù ý thơ bất tuyệt
Người làm thơ chạy xe ôm bắt tay thật chặt
Cái cười tan mây mùa đông




Người cô độc viết như tháo máu trong im lặng
Bóng dáng trùng khơi về xoa dịu đáy tim
Trong hốc vắng như con dế ca hát
Máu hồi tim mạch thở muôn trùng
Khi trầm tĩnh những dòng thơ ca ngợi
Khi lặng nhìn biên giới biết nơi đâu
Trong khổ ải mưa bay
Trong chập chùng nắng dội
Trong hân hoan xõa lộng
Trong tột đỉnh vỡ òa
Ai về trong tiết tháng ba
Buốt giá tâm tư mở ngõ sương tràn
Bể dâu đừng lên tiếng gọi
Người hàn sỹ áo mong manh
Không ca thán vì cuộc đời lạnh lẽo
Không oán trách vì miếng cơm hẩm
Như cánh chim bằng vút lên cao
Luồng thơ dội như âm vào vách đá
Tiếng chim muông vỗ trong chiều
Tiếng chày giã gạo trong những đêm trăng
Lòng khơi hương cần lao yêu sự sống
Con suối về đêm chảy ngân nga
Tắm ánh trăng rằm mừng vui
Lòng đã thuận trăm điều
Còn chống đỡ như cột nhà dựng đứng
Tiếng hát khơi cao những ngày lễ hội
Lòng người trùng trùng như sóng biển reo ca
Đời tưng bừng lặng lẽ như nhau
Còn vầng trăng trên nền trời huyền ảo
Nhánh cây cô đơn in lên
Như cảnh ngàn năm
Cỏ xanh thẫm buổi chiều
Sự sống nhức nhối
Một vùng hoang vắng khôn nguôi


Người cô độc vẫn sống trên những vùng đồi
Nhìn trăng mọc đớn đau
Không khí thơm hương người con gái
Ai khúc tình ca vọng vang trên khu rừng
Lời sấm truyền còn âm thầm
Đèn lẻ bóng đêm khuya



Người cô độc ngụ trong căn nhà im lặng
Sau khi người con gái rời xa
Người cô độc mở cửa cho con mèo đứng ngoài sương lạnh
Chia sẻ một chén cơm sót
Trong sự thấu cảm
Vì quãng đời trai trẻ của mình không chốn nương thân đói lạnh
Với những dòng thơ trong túi trong đầu
Làm người lẻ bóng trên đường vắng


Người cô độc thường sống cùng con cú đêm chung tình trên
nhánh cây sau nhà
Biểu tượng triết học
Ngày đêm mài miệt suy tư
Những mệnh đề những quy luật những ẩn ngôn
Sự sáng tạo sống còn
Con đường đi tỏa nhánh
Sự kiếm tìm kiên định
Con đường băng qua cái chết
Khi khói hương tỏa trên bàn thờ
Và nấm mộ nằm sâu trong tâm cảm


Chân trời càng ngày càng mở rộng
Đi khôn cùng
Mặt trời có thể lóa mắt mặt trăng có thể miên viễn
Sa mạc lòng người có thể trải rộng
Nhưng sự sống là bất tận hạnh phúc là ốc đảo vô danh
là thiên đường nước mát
Cửa sổ mở ánh sáng đầu ngày
Trên con đường bắt đầu người đi lại
Chấm dứt đêm sương khói mù


Người cô độc đã không còn cô độc
Sương đã reo trên đầu ngọn cỏ
Trời ửng sáng ấm áp
Lòng người tan dần sự đố kỵ
Hạnh phúc có thể nhìn thấy trên mọi nẻo đường
Trên những mặt người


Mây mù phủ khói sương trên ngọn núi thiêng phát tích
Ngôn ngữ nằm trong vách động âm u
Những con cá giấu mình trên nguồn suối
Biển Đông reo ca những con sóng trùng trùng
Loài giao long tái kiếp
Muôn lòng mở ra gió ngàn khơi.


(TCSH385/03-2021)




 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG                                       Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này

  • ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa

  • Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...

  • Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?

  • LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.

  • Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên  Mụ nắng chan vàng

  • Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường

  • ...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...

  • Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.

  • Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức

  • Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi

  • ...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như                                              cứu hoả...

  •                 Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về

  • ...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...

  • Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...

  • Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong

  • Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.

  • ...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...

  • Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.

  • Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...