VŨ LÊ THẢO CHI
(12 tuổi)
Nguyệt sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Bố mẹ Nguyệt đều là cán bộ Ngân hàng. Thằng Sơn em trai Nguyệt đã lên mười. Nhà Nguyệt ở trong một căn hộ nhỏ. Cuộc sống gia đình Nguyệt không giàu có nhưng vui vẻ đầm ấm.
Minh họa: Đặng Mậu Tựu
Năm Nguyệt mười ba, bố mẹ xin chuyển công tác vào thành phố Hồ Chí Minh. Nghe đâu bố Nguyệt được cử làm giám đốc Công ty gì đó to lắm. Nguyệt và thằng Sơn được chuyển vào học ở một ngôi trường xinh xắn mang tên Võ Thị Sáu. Bạn mới thấy chị em Nguyệt nói tiếng Hà Nội lại trêu: "Đi Hà Lội mua cái lồi về lấu cơm lếp", Nguyệt không giận, chỉ thấy vui vui.
Nguyệt có khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt đen hiếng. Có lần nội Nguyệt đùa: "Mắt hiếng là hay ăn vụng". Thằng Sơn nghe được nó trêu Nguyệt hoài. Nguyệt ức lắm nhưng không làm gì được nó. Mặc dù vậy Nguyệt rất thương thằng Sơn. Có cái gì Nguyệt cũng dành phần cho nó. Nguyệt lại chăm ngoan, học giỏi nên có nhiều bạn muốn kết thân. Nhưng cũng có đứa ghen tị dèm pha. Có lần Nguyệt nghe con Hoa ngồi cùng bàn, bàn tán với mấy đứa con gái.
- Tụi bây có biết vì sao nhà con Nguyệt giàu không? Ba nó làm giám đốc Công ty Kiđôtôhô gì đấy nên được nhiều người đút lót lắm.
Nguyệt rất buồn.
Mẹ Nguyệt đẹp lắm. Ngoài ba mươi tuổi nhưng bà vẫn còn rất trẻ. Sáng sáng, mẹ Nguyệt dùng chiếc Dream chở hai chị em Nguyệt đến trường. Những khi bố mẹ vắng nhà, chị em Nguyệt đều có người đưa đi rước về. Bây giờ nhà Nguyệt ở trong một căn hộ rộng lắm, đẹp lắm, lại có nhiều phòng. Cổng ngoài lúc nào cũng khóa trái, nên Nguyệt ít được tiếp xúc với bạn bè như hồi còn ở Hà Nội. Nhưng bù lại, giờ Nguyệt và Sơn đòi gì bố mẹ cũng chiều. Sắp đến những ngày hè lý thú, bố mẹ hứa sẽ đưa chị em Nguyệt đi biển Vũng Tàu rồi còn hứa sẽ mua cho hai chị em hai cái đồng hồ thiệt xịn. "Trời ơi! đã quá trời". Thằng Sơn nhảy cẫng lên sung sướng tột độ.
Nhưng mọi cái đều đi vào giấc mộng. Nó không bao giờ đến với chị em Nguyệt. Niềm vui của chị em Nguyệt tan biến rồi! Mấy tháng nay, bố mẹ Nguyệt cứ hay gây gỗ, đốp chát nhau luôn. Có lần Nguyệt thấy mẹ dữ tợn gào lên kinh khủng.
- Ông là đồ ngu mới để công ty thua lỗ, phá sản như vậy, lại còn bị ra tòa. Nhục nhã quá trời. Tôi không thể nào sống với ông được nữa. Ông nuôi con Nguyệt, tôi nuôi thằng Sơn.
Nguyệt bịt tai lại, nằm khóc sưng cả mắt, thằng Sơn cũng nín thinh không nói một lời. Nguyệt nhớ đến lời con Hoa. Một ý nghĩ lóe trên đầu Nguyệt. "Mình và thằng Sơn phải đi xa ngôi nhà độc ác này".
Nguyệt bảo với Sơn.
- Em có đi với chị không?
- Đi đâu? - Thằng Sơn ngạc nhiên.
- Đi đâu cũng được miễn đi khỏi nhà này.
- Thế chị em mình không đi học nữa à?
- Chị chán lắm!
- Nhưng mà em sợ lắm, nhỡ đói lấy gì mà ăn, chứ em muốn đi lắm. Dạo này, hở một tí là bố mẹ lại quát mắng em chứ chẳng chiều em như trước nữa.
- Sợ cái đếch gì, mình có tiền bỏ ống hôm Tết ấy.
Do dự một lúc rồi thằng Sơn cũng đồng ý. Hai đứa thì thầm to nhỏ, quyết định ngày mai sẽ đi vào lúc bố mẹ đi vắng. Nguyệt và Sơn lấy chiếc ba lô nhỏ mà Nguyệt thường đựng sách vở đi học để đựng áo quần, một ít sách vở và tiền bỏ ống được 50.300 đ. Hai chị em Nguyệt dắt tay nhau đi hết phố này đường khác. Nguyệt chả bao giờ được bố mẹ đưa đi phố kể từ ngày vào Sài Gòn. Nên cái gì Nguyệt cũng thấy xa lạ, thích thú. Nguyệt và Sơn không còn thấy buồn, các quầy đồ chơi đã cuốn hút chúng. Thằng Sơn nằng nặc đòi mua khẩu súng nhựa bắn nước rất đẹp. Nguyệt cũng chiều em. Đến một quán kem vệ đường, Nguyệt mua hai cốc kem ngồi ở đấy ăn. Bỗng một thằng bé chừng 6 tuổi, gầy guộc, mặt mũi lem luốc, sau lưng địu một đứa em nhỏ xíu. Thằng bé đi lại phía chị em Nguyệt. Nó không xin chỉ đưa ánh mắt thèm thuồng. Bỗng đứa em đằng sau nó gần lộn ngược xuống. Nguyệt hoảng hốt kêu lên:
- Ngã em bây giờ.
Thằng bé chỉ cười, nó còn đung đưa cái địu như muốn vứt em nó xuống đường trông mà ghê!
Nguyệt mua một cốc kem cho nó rồi hỏi:
- Ba mẹ em ở đâu?
- Ga - thằng bé trả lời cộc lốc.
- Em bé được mấy tuổi rồi?
- 2 tháng.
- Nó bé thế thì lấy gì cho nó ăn?
- Có sữa.
- Đâu? - Nguyệt tò mò.
Thằng bé lấy ra một cái chai, phía trên có cái núm vú, trong đựng toàn nước gì mà đục ngầu. Nó xoay em lại nhét vào miệng em, đứa bé bộp lấy bộp để. Đôi mắt đứa bé đỏ dại, cái miệng nhóp nhép, còn nó thì cười. Nguyệt trách nó rồi cho nó 1000 đ. Nó ngạc nhiên nhìn Nguyệt rồi bỏ đi. Nguyệt miên man nghĩ "Trên đời này tại sao lại có những người khổ như vậy! Nếu mình không lo cho thằng Sơn thì mình với thằng Sơn chắc cũng lang thang vất vưởng như thằng bé! Không, mình không để thằng Sơn phải chịu như vậy”. Bạch bạch tiếng xe hon-da làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Nguyệt. Trời ơi! Có phải mẹ đó không? Mẹ khác xa rồi mẹ ơi! Mẹ đang ngồi với một người đàn ông không phải là bố. Thời gian đã làm thay đổi mẹ quá nhiều rồi, chắc bố cũng thế thôi. Chắc họ cũng chẳng cần gì đến mình nữa. A, đúng rồi, Nguyệt nhớ hè vừa rồi, o Nguyệt từ Huế vào, o rất thương hai chị em Nguyệt. Mong hai đứa ra ở với o vì o độc thân mà. Đúng rồi mình sẽ ra Huế. Nghĩ vậy Nguyệt nắm tay thằng Sơn rảo bước về phía sân ga. Nơi ấy có bao điều xảy ra với chị em Nguyệt...?
V.L.T.C
(TCSH55/05&6-1993)
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Chúng ta đều đội bầu trời lên đầu, để mà thức giấc, để được thao thức. Mỗi sớm khuya đều là sự xoay chuyển của mặt trời, sự cho và lấy đi ánh sáng, sự tặng và đòi lại bóng đêm.
Đàn voi biết ơn được viết dựa theo một câu chuyện có thật. Khi nhà bảo vệ thú rừng nổi tiếng Lawrence Antony (1950 - 2012), tác giả của cuốn sách bestseller The Elephant Whisperer, từ trần ngày 7 tháng 3 năm 2012, 2 ngày sau, gia đình ông ngạc nhiên chứng kiến cảnh nhiều voi được dẫn đầu bởi hai voi mẹ, nối đuôi nhau đi hàng dặm đến viếng tang trước nhà ông. Chúng lưu lại trước nhà như để tang, hai ngày không ăn uống rồi im lặng ra đi. Cả thế giới kinh ngạc trước trực giác tâm linh cũng như bản tính trung thành của loài voi.
Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Ngọc Phú
Thấu hiểu nhu cầu chăm sóc và giáo dục con cái, bộ truyện thiếu nhi cao cấp Ehon của Nhật Bản – Chuyện nhà Okashiki dành cho trẻ 3 - 7 tuổi sẽ là một món quà đặc biệt dành cho cha mẹ và các bé nhân dịp mùa hè này.
Bằng giọng văn sống động đặc trưng, cách kể chuyện hóm hỉnh, duyên dáng, lối xây dựng tình huống bất ngờ, chi tiết dồi dào và chân thực, qua bộ sách đầu tiên dành cho thiếu nhi, nhà văn Dương Thụy đã dẫn dắt bạn đọc nhỏ tuổi vào những hành trình vô cùng hấp dẫn, đầy ắp tiếng cười.
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Ta lang thang ra bờ biển lạnh vắng bóng người, nhận ra kì thực những con ốc biển khơi chỉ là loài thủy sinh nào đó vay mượn chiếc vỏ để sống rồi lại rời đi tìm chiếc vỏ khác mà không gì.
THANH DUY
Ngày xửa ngày xưa. Khi con người chưa xuất hiện, lịch sử của trái đất có một giai đoạn hạn hán kéo dài. Đất đai nứt toác. Muôn loài vạn vật sống ngắc ngoải đếm từng ngày trôi.
Đông Hương – Nguyễn Văn Thanh
HUỲNH Ý NHI
Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, khi tôi còn là cô bé 12 tuổi. Hồi đó tôi ở cùng bố mẹ và bà ở Huế. Cuộc sống cứ trôi êm ả và thanh bình.
HỒ NGUYỄN DẠ THẢO
Ngày xửa ngày xưa có hai anh em sống rất hòa thuận với nhau trong một ngôi nhà tranh cũ gần con suối nhỏ xinh. Họ siêng năng chăm bón mảnh vườn cha mẹ để lại, cùng nhau nuôi gà nuôi vịt. Cuộc sống tuy giản dị nhưng lại rất đầm ấm.
Hằng năm, theo lệ thường, Nhà Thiếu nhi Huế đã phối hợp với Liên hiệp các hội VHNT, Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế tổ chức cuộc thi Cây bút tuổi hồng để từ đó lựa chọn những gương mặt tiêu biểu, đại diện cho phong trào sáng tác văn chương trong lứa tuổi học sinh từ cấp 1 đến cấp 2 tiếp tục tham gia trại sáng tác nhằm cổ vũ tình yêu văn chương nghệ thuật, tinh thần sáng tạo nghệ thuật trong thành phố.
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Một ngày của kẻ cô đơn! Vẫn là tự đèo mình trên chiếc xe cà tàng vận chuyển tâm hồn quanh thành phố, bao giờ cho đầy, cho đủ…
Khôi Nguyên - Mai Văn Hoan - Nguyễn Ngọc Phú - Lý Uyên - Đặng Công Xê
PHƯƠNG NGẠN
Tôi ba mươi sáu tuổi, cái tuổi chẳng còn đủ trẻ để ngồi háo hức đồng dao mà cũng chưa đủ già để chép miệng thèm thuồng khoảnh khắc tuổi thơ bơi lội trong mùa khói rạ ngút đồng, tháng ba chim trời mang mang, tu hú gọi bầy, con sâu gầy tổ và lũ trẻ bày trò mùa hạ, nhiều trò, nhiều lắm lắm!
LÊ TẤN QUỲNH
Công viên nằm dọc bờ sông của thành phố trầm mặc cứ hiện ra như một khoảng lặng kỳ lạ của thời gian. Nơi mà chỉ cần chút khói lụa bồng bềnh dẫu chưa đủ kịp cho một nỗi say sưa cũng đủ đã là đong đưa cả buổi chiều ngầy ngật.
NGUYỄN VĂN THANH
NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI
Ta sinh ra, đầy đủ tay chân, được quẩn mình trong chăn trắng mềm mại, được người ta coi trọng sức khỏe. Vậy là sự tiếp đón của thế giới dành cho ta cũng thật làm ta thực sự muốn sống tốt.
LÊ PHƯƠNG LIÊN
Truyện ngắn
Mùa xuân này mẹ cho tôi về Huế. Ngồi trên máy bay mà thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng tôi lại ngó ra cửa sổ, muốn nhìn xuyên qua làn mây trắng để chờ đợi giây phút Huế sẽ hiện ra những hình sông dáng núi và thành quách cổ xưa…
LTS: Bài văn dưới đây nhận được điểm tuyệt đối, đứng nhất vòng sơ loại cuộc thi Cây bút tuổi hồng 2014 (dành cho học sinh từ 7 đến 16 tuổi trên toàn quốc). Nguyễn Trương Khánh Thi đã nhìn ngược về những tháng ngày mình chưa trải qua, nhưng đó là những rung cảm thật sự, mở ra chiều tưởng tượng phong phú về một tương lai rất gần.
NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
Con ốc đảo Lý Sơn