Có thể mai này em sẽ nhớ về anh như một vết đau bình thường nhất Nhận về mình trăm mảnh đá găm chân Cỏ dưới chân có thể mang hình hài dòng sông khác Những lớp đá vô hình xếp lại dọc – ngang đau Có thể mai này em sẽ không hôn anh nụ hôn nồng nàn của người tình Văn khoa và tìm lại mình trong sắc tím bằng lăng đầu đường Lê Lợi Huế với những tháng năm gấp chồng thời gian trên sỏi đá Những con đường lát gạch phẳng bằng em Có thể mai này nước sông Hương mỗi độ em về sẽ xanh hơn Sương tím chăng đầy mặt hồ Tịnh Tâm sen tỏa hương thơm ngát Nhưng em không tìm lại được bước chân mình đã bỏ quên trên phố Ngơ ngác xanh một cánh diều Thoai thoải dốc mù u Có thể mai này mình xa nhau trong khoảng cách quá gần Em sợ với tay kỷ niệm về làm tổ chim trong mắt Em sợ với tay chạm phải điều lặng yên trong ngực Em sẽ nhắc mình đã quên một - góc – tàn – trăng Có thể em là người không đến được tận cùng nỗi đau Khi bình yên đậu lên bình yên trăng mỏng tựa màu sương khói Viên đá tình yêu lăn lăn giữa mùa phượng đỏ Chiều nay Huế lại mưa dầm… NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO (nguồn: TCSH số 232 - 06 - 2008) |
VŨ TUYẾT NHUNG
HUỲNH MINH TÂM
ĐÔNG HÀ
THY NGUYÊN
TRẦN VĂN LIÊM
ĐINH TIẾN HẢI
Nguyễn Hữu Quý - Bùi Sỹ Hoa - Nguyễn Đức Hưng - Trần Huy Minh Phương - Hoàng Vũ Thuật - Lâm Bằng - Tô Ngây
NGÔ QUANG HUỆ
NGUYỄN QUÂN
Những câu thơ của Trần Việt Hoàng như áng mây không ở lại mà điểm xuyết bóng mình trên dòng thời gian. Hình ảnh thơ là thế mạnh trong thơ Hoàng, soi thấy giấc mơ hao gầy, chái bếp của mẹ, lũy tre sân nhà, mái rạ tẩm đầy nhớ thương, soi thấu “tiếng chuông vọng mòn đỉnh núi”.
KIM LOAN
LÊ HẢI KỲ
VÂN PHI
PHAN LỆ DUNG
LÊ VIẾT HÒA
Võ Kim Phượng - Nguyễn Hồng Vân - Huỳnh Thị Quỳnh Nga - Ngô Mậu Tình - Vĩnh Thông
TỪ HOÀI TẤN
NGUYỄN VŨ HIỆP
LÊ NGUYỆT
CHÂU THU HÀ